Empty
Empty

Trên những con đường ngập tuyết ở “đồng cỏ cổ tích” Fairy Meadow thuộc ngọn núi Nanga Parbat trong những ngày vừa qua. Những tour guide, tài xế hay những người nài ngựa đều không khỏi ngạc nhiên khi trông thấy một em bé đến từ Việt Nam trên đất nước họ. Bất kì ai gặp gỡ du khách đặc biệt này đều thốt lên rằng: "Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp một du khách nhỏ tuổi như thế này đến Pakistan."

Từ khi còn là một phóng viên tự do, một travel blogger, Mai Hương đã có niềm đam mê trải nghiệm những vùng đất hoang sơ và những nền văn hóa khác biệt. Và khi chị trở thành một người mẹ, Mai Hương luôn cố gắng tìm kiếm giao điểm hạnh phúc trong những chuyến đi đến miền tự do song song với hành trình lớn lên của bé Mỡ, con gái 3 tuổi của chị. Và có lẽ ngay từ đầu, người mẹ trẻ sinh năm 1991 đã tìm thấy điều đó trong những bước chân đầu tiên cùng Mỡ, khi hai mẹ con cùng đồng hành bước ra ngoài thế giới. 

Empty
Empty

Pakistan đã từng là một đất nước "không yên bình" trong mắt nhiều người với cụm từ "Hồi giáo cực đoan". Nhưng khi đất nước Nam Á này, Mai Hương thấy những vùng đất đẹp đẽ khắc nghiệt, những ngôi làng cô độc tách biệt, và những con người khao khát được trò chuyện với thế giới. Chính vì thế mà Mai Hương quyết định tin tưởng, tin rằng không có vùng đất nào chỉ toàn những điều hiểm nguy, không có chốn nào chỉ có những người xấu. Và niềm tin ấy của chị được chính con gái 3 tuổi chứng minh khi em đã bình an và hạnh phúc cùng mẹ rong ruổi 18 ngày ở vùng đất Pakistan này.

Empty

Đã từ rất lâu Mai Hương mơ đến vẻ đẹp khắc nghiệt của vùng đất Skardu hay dãy Passu khô cằn đầy ấn tượng. Đã bao lần chị ước mình băng qua cầu treo nhỏ hẹp, bên dưới là dòng sông Hunza chảy xiết; trekking lên những dốc núi để đi lên sông băng Passu hay leo dốc lên Eagle’s Nest ngắm hoàng hôn. Và khi ước mơ thành sự thật, từng chặng đường như thế, chị đều địu con sau lưng. Người mẹ trẻ không nhớ được biết bao nhiêu lần những bước chân của chị run rẩy vì mệt, những cơn thở dốc khi sức lực dần cạn kiệt. Nhưng thật may, chị luôn có Mỡ bên mình. 

Đối với Mỡ, chuyến đi đến Pakistan không phải là lần đầu tiên em đi du lịch, Mỡ đã cùng mẹ đi một nửa Việt Nam từ trước khi 2 tuổi. Nên khi cùng Mai Hương trên những chặng đường khó khăn nhất ở Pakistan, em rất ngoan ngoãn nằm trên lưng mẹ không quấy khóc, có những lúc cùng tinh nghịch nói rất nhiều. Khi nhớ lại những con đường mòn đi mãi miết ấy, điều mà Mai Hương nhớ được lại là những khoảnh khắc nhỏ bé của con gái. 

Mỡ như một chiếc máy phát điện nhỏ với nguồn năng lượng vô tận. Em vui vẻ, khỏe khắn và vô tư. Khi hai mẹ con Mai Hương ngồi xe jeep 2 tiếng đi trên con đường được đánh giá là "nguy hiểm thứ 2 trên thế giới" chỉ có 80 tài xế được cấp phép đi trên con đường này để đến công viên quốc gia Fairy Meadow nằm ở độ cao 3.400 m. Con đường nhỏ xíu như sợi chỉ uốn lượn theo triền núi càng đi càng hẹp với một bên là vực sâu khiến ai cũng lo sợ. Nhưng em vẫn ngủ say trong vòng tay mẹ khiến các du khách đi cùng cũng phải bật cười, trong phút chốc không khí căng thẳng lại được giấc ngủ an ổn của cô bé Mỡ xoa dịu đi rất nhiều. 

Empty

Khi trả lời phỏng vấn Travellive, Mai Hương luôn vui vẻ kể về những khoảnh khắc hạnh phúc. Nhưng với một người mẹ đưa con đi du lịch trong nước đã có vô vàn khó khăn thì chuyến đi của Mai Hương là một thử thách cả sức lực lẫn tinh thần. 

Có những chặng đường Mai Hương phải cưỡi ngựa vì lối vào Fairy Meadows đã không đủ để xe có thể đi vào. Liên tục đối mặt với các khúc dốc dựng đứng, cả cơ tay và hông của phải căng cứng chịu đau để gồng người giữ cả hai mẹ con trên lưng ngựa. Nhưng khi nhìn Mỡ vui vẻ nghịch tuyết, nhìn con gái hạnh phúc chơi đùa giữa thiên nhiên rộng lớn, với cỏ cây hoa lá, núi tuyết, sông băng. Chị chỉ biết tất cả những gì mà hai mẹ con trải qua là xứng đáng. Nụ cười của Mỡ chính là lời đáp lại cho những nỗ lực của Mai Hương, cũng chính là lời công nhận đầy tự hào rằng chị là một người mẹ dũng cảm. 

Empty
Empty

Đất nước Pakistan không chỉ mang đến bài học thích nghi mà còn là cơ hội xóa bỏ những định kiến. Trái ngược với vẻ đẹp khắc nghiệt của thiên nhiên, những ngôi làng và người dân nơi này đều bình dị và nhiệt tình với những vị khách du lịch lạ lẫm, đặc biệt là với bé Mỡ. Em đi đến đâu đều được người dân nơi đó cho táo và xin chụp ảnh cùng.

Những ngày đầu Mỡ rất sợ người dân Pakistan, em không chịu giao tiếp bởi sự bất đồng về ngôn ngữ lẫn ngoại hình. Nhưng sau khi nghe bác Mujahi học lỏm được câu tiếng Việt “em đẹp lắm”. Mỡ dần mở lòng, chủ động đùa giỡn, và cùng bác Mujahi nghịch ngợm. Em đã học cách chấp nhận sự khác biệt và trở thành bạn thân của bác tài xế Mujahi cho đến những ngày cuối cùng của cuộc hành trình.

Empty

Khi đi cùng Mỡ, Mai Hương được chứng kiến những cuộc gặp gỡ tình cờ rất đẹp. Ở những nơi đoàn du lịch ghé đến, những người dân đều không kìm được sự lạ lẫm, nhất là các em bé vô cùng thích thú khi thấy Mỡ - một cô bé ngoại quốc. Đặc biệt Mỡ còn được cô bé Aliha người Pakistan tặng cho chú khủng long bằng bông màu xanh dẫu chỉ vừa mới quen. Có lẽ tình bạn của trẻ thơ là một thứ tình bạn phi ngôn ngữ khi chỉ vừa mới giao tiếp với nhau bằng hành động, nụ cười và ánh mắt. Nhưng lại nhanh chóng trở nên thân thiết và gắn kết với nhau.

Trong những cuộc gặp gỡ thoáng qua ấy, những câu chuyện mà Mai Hương và Mỡ trải qua đều mang bóng dáng của sự khao khát được kết nối, của nỗi cô độc miên man thuộc về vùng đất vắng bóng người. Khi cả đoàn ghé vào một quán ăn nằm tách biệt trên lưng chừng đồi, có hai cậu bé con trai của chủ quán đã chơi trò "ú òa" với Mỡ. Khi thấy em vui vẻ làm quen, các cậu bé đã lấy nhạc cụ vừa hát vừa nhảy múa cùng Mỡ. Giữa một quán ăn nằm tách biệt trên lưng đồi, âm nhạc và tiếng cười của những đứa trẻ đã mang đến sức sống dù chỉ tình cờ thoáng qua cho quán ăn nhỏ lẻ loi này. Lúc cả nhóm nói lời tạm biệt để rời đi, 2 cậu bé tắt hẳn nụ cười, ánh mắt trở nên buồn hiu và đầy hụt hẫng.

 "Giống như là đã lâu rồi mới được giao lưu với mọi người. Một biểu cảm mà mình rất khó diễn tả bằng lời. Mình bước ra bên ngoài, ở đây chỉ bao bọc bởi bóng tối và sự tĩnh mịch của màn đêm. Nơi này cô đơn và tách biệt với hay cậu bé quá", Mai Hương bâng khuâng kể lại. 

Không chỉ riêng hai cậu bé, những người dân vùng Yasin khi phải chia tay với đoàn khách du lịch đặc biệt này cũng đều tiếc nuối. Có lẽ lâu lắm rồi vùng đất tách biệt và hoang sơ này mới có khách lạ ghé thăm. 

Empty

Tạm biệt những con người dọc trên mảnh đất đầy những quá khứ tổn thương, hành trình rong ruổi của Mai Hương và Mỡ cũng phải kết thúc. Ở điểm cuối chặng đường, cô bé Mỡ từ sợ hãi đã cởi mở hơn, đón nhận những gương mặt khác biệt, những nền văn hoá khác biệt, vui vẻ, mở lòng và tin tưởng. Em đã cùng mẹ trải qua một hành trình rong ruổi 18 ngày ở một quốc gia vô cùng đặc biệt và còn bị thế giới gán cho nhiều định kiến như Pakistan. Một hành trình vừa có nụ cười, vừa có nước mắt. Vừa có cả những phút giây hạnh phúc đến nghẹt thở, vừa có cả lúc rơi vào hố sâu. Nhưng cuối cùng người mẹ trẻ cũng đã dũng cảm sống với đam mê mà vẫn thành công trở thành một người mẹ tuyệt vời. Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai ở những quốc gia thật đặc biệt, người ta lại trông thấy một cô bé ngoại quốc cùng mẹ khám phá những điều tốt đẹp bên trong vẻ ngoài khắc nghiệt của thiên nhiên. 

Empty