Hà Nhật Tiến: "15 năm ở Sài Gòn, Sài Gòn đã là quê hương xứ sở"

15/07/2021

Mười lăm năm ở Sài Gòn. Sài Gòn đã là quê hương xứ sở. Tôi trở thành một phần bé mọn của mảnh đất giàu nghĩa tình này.

Mười lăm năm nay, chưa bao giờ tôi thương Sài Gòn tha thiết như bây giờ. Sài Gòn luôn có những khoảng lặng yên bình của riêng mình dù ngoài kia biến thiên.

Đã từ lâu, tôi đã bỏ thói quen ngước nhìn Sài Gòn bằng biên độ rộng. Tôi cúi xuống và ngắm nhìn Sài Gòn bình dị ở những góc nhỏ thân quen.

Có người hỏi tôi yêu Sài Gòn vì lẽ gì. Khi đường phố ồn ào bát nháo, khói bụi ô nhiễm tràn lan, hết chặt cây rồi lại đào đường, kênh rạch thì dơ dáy… Có thể nói tôi là "con chiên ngoan đạo" của Sài Gòn rộng lớn. Nhưng đã 15 năm ở cái đất hoa lệ này, có thể vỗ ngực mà khẳng định, tình yêu dành cho nơi này là thứ tình yêu khó diễn tả bằng lời, chỉ khi bạn sống bạn làm ở nơi đó, bạn mới biết được nó sâu đậm ra làm sao.

Empty
Empty
Empty
Empty
Empty

Sài Gòn - thành phố không giống bất cứ thành phố nào trên đất nước này, nơi pha trộn hầm bà lằng đủ thứ trên trời dưới đất, ồn ào, nhộn nhạo, có ô nhiễm, có xập xệ, lởm chởm... vậy mà vẫn gây nhớ thương cho bất cứ ai ghé qua nơi này.

Ai cũng nói "Sài Gòn là đất Phật", "Sài Gòn hào huê", "Sài Gòn - Hòn Ngọc Viễn Đông" nhưng với tôi Sài Gòn chỉ đơn giản là Sài Gòn. Sài Gòn đẹp nhất, Sài Gòn bình yên nhất, Sài Gòn sống động nhất, Sài Gòn thơ nhất khi Sài Gòn chính là Sài Gòn.

Empty
Empty

Có đứa em họ ở quê hay hỏi: "Anh Hai yêu Sài Gòn vì lí do gì? Em lên một ngày mà muốn về quê liền lập tức".

"Mày phải sống ở đây, phải lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, phải bị bồ đá ở đây, phải không còn 1 xu nào trong túi ở đây, phải ngồi hàng giờ ngoài công viên nhìn ngắm đám người xô bồ ngoài kia, phải đi ăn mà thiếu tiền, phải ngồi sau Honda ôm, phải dắt bộ mấy cây số khi trời mưa, phải chuyển nhà 2 3 lần... và phải nhiều thứ khác nữa, thì mày mới thấy Sài Gòn là một nơi phải sống".

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+

Mà khi đã sống với một nơi rồi, thì tình thương bắt đầu nảy mầm.

Đời sống Sài Gòn đã dạy cho tôi những bài học quý giá. Dạy tôi biết đâu là dân chơi cầu ba cẳng. Dạy tôi biết đâu là hào hiệp nghĩa tình.

Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty

Sài Gòn những ngày này lại mọc lên thêm một biên giới cách ly. Nhưng với tôi đó là những biên giới thân ái. Sài Gòn trong cơn đại nạn thấm đượm chân tình. Lòng tôi mỗi ngày lại được xoá tan phong toả của những biên giới lo sợ khi tấm lòng người Sài Gòn cứ chảy tràn khắp các hang cùng ngõ hẻm nơi đây. Tiếng xe cứu thương hoà cùng tiếng sẻ chia giữa Sài Gòn vắng lặng.

Tôi không phải là kẻ dễ mất niềm tin. Càng không dễ mất niềm tin khi tôi đang có mặt trên đất Sài Gòn. Người Sài Gòn dạy tôi hai chữ niềm tin có sức mạnh.

Cái hạnh phúc ở Sài Gòn này chính là ý thức được khó khăn, vất vả và những khổ đau chưa lành lặn. Trong cơn hoạn nạn nên lại càng rộng lòng với nhau hơn, tử tế hơn và độ lượng nhiều hơn. Tôi luôn thấy một Sài Gòn với trăm ngàn điều tử tế cứ thế mà ra tược đâm chồi, không cần phải đợi một cơn mưa.

Đất Sài Gòn vốn đôn hậu và rộng lòng. Dù có tưới nước, tạt nước hay xả nước hay bất cứ thứ dơ dáy hỗn độn gì lên mảnh đất này thì đất Sài Gòn vẫn mỉm cười nguyện ôm trọn tất cả. Và từ mảnh đất này, cây cối luôn mọc lên. Mọc xanh.

Sài Gòn bệnh rồi nên Sài Gòn tạm nghỉ một thời gian thôi. Sài Gòn bệnh là biến cố giúp ta nhìn lại mọi thứ nơi này. Bệnh bày biện ra những thảm hại mà Sài Gòn đang gánh phải. Khi khoẻ lại, mới biết thương biết quý Sài Gòn ra sao.

Sài Gòn sẽ hồi sinh.

Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty

Tôi muốn viết về Sài Gòn của tôi mà dù có viết trăm vạn lần vẫn không bao giờ thấy đủ. Vì Sài Gòn đã là một phần trong định mệnh làm người của tôi.

Viết đến đây, lòng vẫn còn hoài nghi về những biến thiên không thể đoán định của Sài Gòn - miền đất gan cùng mình trong những ngày sắp tới.

Nhưng mỗi buổi sáng thức dậy, nghe tiếng chim cãi lộn cùng lũ mèo ở chung cư, mở cửa sổ thấy cái cây nảy chồi, cô bán bún tầng 2 vẫn lảnh lót, thì tôi tin rằng một ngày không xa chợ Bến Thành sẽ lại ngược xuôi, bún mọc Thanh Mai sẽ lại tấp nập, bún thịt nướng dưới gốc me Nguyễn Trung Trực lại thơm nức mũi, và lũ chim câu lại đậu trên nóc nhà thờ thành phố.

Xin tặng Sài Gòn những khoảng tĩnh lặng yên bình để chờ ngày Sài Gòn hồi sinh đẹp đẽ.

Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Hà Nhật Tiến
RELATED ARTICLES