Đã bao giờ bạn đi tàu đến với miền tuyết trắng như trong cổ tích chưa? Nếu chưa, bạn có thể mua cho mình một vé chỉ với 1.000 JPY tại bến tàu Kakunodate thuộc tỉnh Akita ở vùng Tohoku, Nhật Bản để có dịp ngắm nhìn vẻ đẹp lạnh giá qua ô cửa sổ của toa tàu. Và đây có thể là khung cửa "giá trị" nhất mà bạn từng được ngắm nhìn.

______________________________

Bắt đầu từ năm 1964 của thế kỉ trước, những đầu máy mang hình "đầu đạn" (Shinkansen) đã di chuyển khắp nước Nhật với tốc độ vận chuyển tối đa tới 320 km/h trong mạng lưới đường tàu toàn quốc dài hơn 2.700 km. Lượng hành khách đi tàu mỗi năm ước tính lên đến hàng trăm triệu người và đến nay đã vượt qua mốc 5,6 tỉ lượt khách kể từ ngày đầu vận hành. Với độ trễ trung bình chỉ 36 giây, đây là hệ thống đường sắt đúng giờ nhất mà bạn có thể trải nghiệm.

Nhưng đó là câu chuyện của tốc độ, nước Nhật còn mang trong mình vô số những mạng lưới đường sắt nhánh nhỏ hơn kết nối các địa phương - nơi mà Shinkansen không chạm tới. Những tuyến này thường được vận hành bởi các công ty tư nhân trên đường ray của riêng họ. Chúng nhỏ hơn, ít toa hơn và cũng đi chậm hơn. 

Empty

Tuyến tàu Akita Nairiku (thuộc tỉnh Akita, vùng Tohoku của Nhật Bản) là một trong số đó. Được vận hành từ khi tuyến Youkaku hình thành hơn 100 năm trước, Akita Nairiku có mục đích ban đầu là phục vụ vận chuyển khoáng sản và nguyên liệu từ núi rừng đến các thị trấn trong công cuộc xây dựng nước Nhật và mang cho người dân hy vọng và những giấc mơ. Nhiệm vụ đó không còn, hàng hoá đã nhường lại chỗ cho hành khách từ lâu.

Ngày nay, thay vì đưa đón người dân đi lại trong sinh hoạt hàng ngày, chúng mang thêm trọng trách du lịch. Với cái tên "Đường sắt Nụ cười - Hành trình Hạnh phúc" của tỉnh Akita, điểm bắt đầu của Akita Nairiku từ thị trấn Kakunodate kéo dài gần 100 km qua 20 đường hầm, 322 cây cầu, 29 trạm và kết thúc tại thị trấn Takanosu. 

Tự hào vì thiên nhiên 4 mùa đều đẹp, đường ray dài gần 100 cây số xuyên núi rừng Satoyama, không chỉ đơn thuần là hành trình ngắm cảnh thông thường. Những du khách khắp nơi trên thế giới vẫn đến tìm cho mình một chỗ ngồi vì lý do này.

Empty

Chuyến đi bắt đầu từ thị trấn Kakunodate, toa đơn đầu máy diesel cỡ nhỏ AN-8800 với màu sắc sặc sỡ đã đợi sẵn trên sân ga. Toàn bộ nội thất được trang trí ngập tràn hình ảnh những chú chó Akita, từ những bức ảnh trên trần đến cả họa tiết thêu trên ghế. Với cảm nhận của tôi thì lối trang trí này chính là “quả bom” sắc màu đẩy cảm xúc của hành khách từ mức độ háo hức lên tới nồng nhiệt.

Chậm rãi rời bến, khi tàu bỏ lại khu vực thành thị ở phía sau cũng là lúc lượng tuyết xuất hiện ngày càng dầy hơn. Đầu tiên là những cánh đồng trắng xoá với lác đác những ngôi nhà xinh xắn trôi qua khung cửa sổ. Vì tuyến đường vốn dành cho người địa phương nên chốc chốc sẽ dừng lại khoảng hơn một phút ở một nhà ga nhỏ xíu, đôi khi không có nổi một bóng người. Dù biết chắc rằng không có ai lên nhưng người lái tàu vẫn nhoài ra khỏi cửa, đưa mắt xét duyệt từ đầu đến cuối bến nhằm đảm bảo không hành khách nào bị bỏ lại. Một sự nhân văn không có ngoại lệ.

nakia 4 (1)

Toa tàu cứ thế chầm chậm tiến vào dãy núi phía trước, mở ra phần đẹp nhất của hành trình. Tán rừng thông được bao phủ một lượng lớn loại tuyết mềm và tơi như sữa bột (người Nhật gọi chúng là Aspirin Snow, loại tuyết lý tưởng để hoạt động thể thao). Đường tàu đưa hành khách len lỏi qua hẻm núi. Thỉnh thoảng, chúng tôi bắt gặp những con suối nhỏ băng qua dưới chân hay là những con đường mòn tí hon bị đóng băng vào mùa đông, thậm chí có cả những công trình bỏ hoang bị ở lại cùng thiên nhiên cũng đẹp một cách u tịch.

Đoàn tàu một toa này luôn giảm tốc độ khi qua những điểm nhấn ngắm cảnh, đặc biệt là những cây cầu sắt vắt ngang qua vực. Sức nặng của đầu máy đủ làm cây cầu rùng mình khiến những đụn tuyết mắc lại bên trên rơi lộp bộp xuống nóc tàu. Đây cũng là những nơi mà bạn dễ dàng chụp được ảnh nhiều nhất khi vẫn ngồi nguyên tại chỗ trong toa tàu. 

Empty

Sau giờ khởi hành khoảng hơn một tiếng rưỡi, tàu đến ga Aniai - nhà ga của một thị trấn nhỏ nằm giữa hành trình, địa điểm lý tưởng để những du khách yêu sự yên tĩnh ẩn mình, thoát khỏi những trung tâm du lịch, những siêu đô thị đông đúc. Cảnh tượng thị trấn cũng tương tự những ga nhỏ mà chuyến tàu đi qua, thật vắng vẻ, hiếm khi bắt gặp một bóng người. Thị trấn bé xinh lấp ló dưới những dãy núi tuyết hẳn sẽ giúp tâm hồn của bạn dịu lại để bắt đầu một cuộc khám phá ngắn ngủi và tĩnh mịch. Nếu bảo tàng tí hon mà bạn bắt gặp ngay khi bước chân khỏi cửa nhà ga mô phỏng lối sống xa xưa tại vùng này là chưa đủ, bạn có thể ghé thăm bảo tàng Văn hoá Bản địa để biết về một thời hoàng kim của mỏ đồng lớn nhất quốc gia này. Và chỉ cần khoảng 2 giờ đi bộ chầm chậm là đủ để bạn hoàn thành cuộc viếng thăm Aniai. Hầu hết du khách cũng như tôi thường kết thúc hành trình tại đây chứ không đi tới ga cuối Takanosu.

______________________________

Đối với tôi, từng đó trải nghiệm mà chỉ cần trả giá bằng một vé tàu 1.000 JPY (tương đương 210.000 VND) chính là “món hời” cho những con nghiện săn tìm những viên ngọc ẩn mình trên đường du lịch. Những chuyến tàu nhanh di chuyển với vận tốc di hàng trăm kilomet mỗi giờ thường khó để du khách có thể cảm nhận được cảnh quan trên đường. Nhưng với nhịp độ thư thái, tuyến đường Akita Nairiku đủ khiến trái tim bạn lay động khi tận mắt nhìn thấy sự chuyển mình của phong cảnh núi rừng và vùng thôn quê miền bắc Nhật Bản. Chắc chắn rằng, hành trình vào vùng đất tuyết này sẽ là một trải nghiệm không thể nào quên.

Empty
nakia 7 (2)
Empty