Lê Ngọc (tên thật là Lê Yến Thủy Ngọc), sinh năm 1990 tại TP.HCM. Sau khi tốt nghiệp Cử nhân Quản trị kinh doanh (ngành Dịch vụ Khách sạn và Nhà hàng) tại University of Wales (Singapore), Ngọc trở về nước làm việc tại khách sạn Park Hyatt Saigon, và nhà hàng On The 6 trước khi tự mình làm chủ quán cafe Yên.
Cuộc sống của cô nàng nhỏ nhắn này rẽ sang một bước ngoặt mới khi quyết định kết hôn với anh Ánh (thường được Lê Ngọc gọi yêu là "lão" Ánh) sau vẻn vẹn 10 ngày hẹn hò. Từ bỏ công việc cố định, cả hai quyết định trở thành cặp đôi làm việc tự do bằng sở trường viết lách của nàng và đam mê nhiếp ảnh của chàng. Cuộc hôn nhân đó cho đến nay đã trải qua hơn 9 năm với đủ mọi cung bậc cảm xúc.
Cùng với chồng mình, Lê Ngọc từng thực hiện nhiều dự án về du lịch, ẩm thực giới thiệu đến người theo dõi trong nước. Hiện tại, cô là tác giả sách với 3 tập sách tản văn, thơ được nhiều độc giả yêu thích như “Nhà có hai Người”, “Đành rằng giông bão lắm khi, cứ mơ và cứ yêu đi em à”, “Tan” và là đồng tác giả của một số dự án sách về du lịch, văn hoá, đời sống.
Trang blog “Nhà có hai người” vẫn tiếp tục là một cuốn nhật ký ghi lại cuộc sống thường nhật của cả hai, truyền cảm hứng về tình yêu, hôn nhân, phong cách sống cho những cặp đôi theo đuổi lối sống hiện đại, phóng khoáng, trân trọng giá trị tinh thần thay vì chạy đuổi cùng vật chất.
Phóng Viên (PV): Từ 10 ngày hẹn hò chóng vánh đến mối tình 10 năm, anh chị đã bắt đầu và cùng nhau gìn giữ cuộc hôn nhân này như thế nào?
Lê Ngọc: Anh và mình lớn lên trong hai thế giới tách biệt bên đường ranh giới giữa hai miền Bắc – Nam, bối cảnh nông thôn – thành thị, thế hệ đầu 8X – đầu 9X, hoàn cảnh sống vất vả – sung túc, và những mảnh tính cách đối lập. Vậy mà vào thời khắc vô tình gặp nhau, trong không gian thấm đẫm âm nhạc và sự lãng mạn của một quán cafe nhạc sống, dường như sinh ra một sự kết nối vô hình. Căn quán của mình bé tẹo. Khoảng cách từ quầy pha chế đến sân khấu tầm 15 bước chân. Anh hướng mắt nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn đang chăm chỉ làm việc trong quầy. Mình ngẩng nhìn lên tìm người sở hữu giọng hát ấm áp đầy nội lực đang biểu diễn trên sân khấu xem đấy là ai. Cả hai không nghĩ “cú chạm” ấy lại có thể dẫn đến một kết thúc đẹp. Nhưng sự kết nối đã bắt đầu nảy nở.
Thế nhưng tính của tụi mình khác nhau nhiều lắm, khác hoàn toàn. Mình rất ít nói, còn anh Ánh như "hoa hậu thân thiện" vậy. Hầu như trong tất cả câu chuyện, ảnh thường là người nói, còn mình ngồi nghe. Sau này, đối với rất nhiều vấn đề trong cuộc sống, có thể bọn mình cãi nhau nảy lửa, nhưng luôn luôn tìm thấy một điểm chung vừa vặn của tâm hồn, để cùng nhau bước tiếp.
PV: Những chuyến đi đã đóng vai trò quan trọng như thế nào trong cuộc hôn nhân của anh chị?
Lê Ngọc: Những chuyến đi là một phần thuộc về cuộc sống thường nhật của hai vợ chồng, góp phần nuôi dưỡng cảm hứng sáng tạo và làm mới mối quan hệ. Khi đến một nơi chốn, ngoài thưởng thức cảnh quang, không khí, còn có thể gặp gỡ nhiều người thú vị, từ đó thế giới quan của cả hai cũng trở nên đa sắc, tâm hồn rộng mở đón nhận mọi điều hay - dở, để lúc trở về biết trân trọng và bao dung với cuộc đời, và với người bên cạnh mình hơn.
Mình nhớ nhất khoảng thời gian mấy tháng liền tạm ngắt kết nối với phần còn lại của thế giới có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc hôn nhân trải dài 8 năm của tụi mình. Hai đứa còn chia sẻ nguyện vọng với nhau rằng muốn đi một nơi nào đó thật sâu khuất, thật tách biệt để xây dựng cuộc sống mới, chỉ hai người mà thôi. Không phải chúng ta đều nung nấu ý tưởng có phần hão huyền đó khi đang yêu tha thiết hay sao? Nhưng mình tin rằng sẽ chẳng hão huyền đâu nếu cả hai cùng sống trọn vẹn từng khoảnh khắc của hiện thực – nơi ta phải đấu tranh mỗi ngày với cơm – áo – gạo – tiền để giữ lấy giấc mơ.
Nhiều năm trước, tụi mình có được một khoảnh ban công 8 mét vuông để trồng cây; đến hôm nay, đã có một khu vườn rộng gấp nhiều lần, trồng đủ các loại cây. Mỗi ngày một chút, tụi mình đã tiến gần hơn đến cái viễn cảnh tươi đẹp bằng mọi khát khao, nỗ lực.
PV: Sau khi đã quyết định đồng hành cùng nhau, anh chị đã bao giờ có những chuyến đi không có nhau chưa ạ? Anh chị cảm thấy có gì khác biệt giữa đi cùng nhau và đi một mình?
Lê Ngọc: Thi thoảng cũng có một vài lần tụi mình… yêu xa. Thường là anh về quê lo việc gia đình; mình dành thời gian đi du lịch cùng mẹ hoặc bạn thân. Những chuyến đi không có người kia giúp cho tụi mình nhận ra tụi mình hợp nhau đến mức nào, có lẽ sẽ không thể có ai thay vào vị trí “cạ cứng" được.
Nhưng thú vị ở chỗ khoảng cách về địa lý được lấp đầy bằng nỗi nhớ. Trong tim người này luôn có người kia nên không thấy trống vắng mà lại thấy tình yêu càng thêm tràn đầy. Hơn nữa, tụi mình quan niệm dù chia sẻ cuộc sống chung, nhưng thế giới riêng của mỗi người cần được vun đắp, do đó, cả hai cảm thấy trân quý những lần đi chơi riêng như vậy.
PV: Anh chị là hai tâm hồn tự do gặp nhau, nhưng có bao giờ chị hay anh đã từng nghĩ hay gặp những khó khăn mà tình yêu với xê dịch mang đến chưa ạ?
Lê Ngọc: Người ta hay quan niệm, lập gia đình thì phải an cư lạc nghiệp, nhưng tụi mình nghĩ hơi khác một chút. Chữ “an" ở đây là sự bình an trong tâm hồn. Và chữ “tự do” cũng thế. Giá trị sống của ta là gì? Nếu vẫn còn lăn tăn vì chuyện ở nhà thuê, chưa có xe đẹp; hay bận lòng khi hàng xóm hỏi “làm lương tháng bao nhiêu”, “mua nhà chưa”, “sao không chịu sinh con”; hay phải gồng mình lên chứng tỏ đẳng cấp với hàng đống đồ hiệu; v.v… thì khó lòng mà chọn lối sống ta muốn vì khi đó ta đã tự tước đi quyền tự do của chính mình.
Một khi tâm thực sự “an” thì cuộc sống kiểu gì cũng ổn, sau cùng, tự do xê dịch hay ở yên một chỗ cũng chỉ là lựa chọn, sao cho phù hợp với điều bản thân mong muốn.
PV: Vì Valentine năm nay sẽ là ngày thứ, anh chị có ý tưởng cùng nhau trải qua ngày lễ này chưa ạ? Anh chị có thể gợi ý cho độc giả của Travellive một số ý tưởng du lịch cho ngày Valentine hoặc hai ngày cuối tuần không ạ?
Lê Ngọc: Ngày nào với tụi mình cũng là ngày lễ tình yêu ý. Cả hai mới trở về sau một chuyến đi dài ngày nên sẽ không có kế hoạch gì quá đặc biệt. Có lẽ nghỉ ngơi trong căn nhà yêu dấu sẽ là ý tưởng tuyệt vời và buổi tối có thể nấu một bữa thịnh soạn tại nhà cùng một chút rượu vang cho thêm phần lãng mạn vì căn nhà vốn dĩ được chăm chút để trở thành nơi dễ chịu nhất khi ở bên nhau.
Dành cho các độc giả của Travellive, tụi mình sẽ không đưa ra gợi ý cụ thể, chỉ chúc mọi người sẽ làm đầy thêm ký ức bằng một kỷ niệm đáng nhớ trong không khí tình yêu lan toả khắp mọi nẻo đường. Còn ký ức ấy được tạo ra như thế nào sẽ tuỳ ý thích của mỗi cặp đôi. Không nhất định phải đến nơi mọi người đều đến. Không nhất định sẽ có quà như các cặp đôi vẫn thường làm. Sự quan tâm dành cho người thương sẽ chỉ đường dẫn lối để tạo nên khoảnh khắc đặc biệt mang tính riêng tư, chỉ cần hai người biết với nhau là đủ.
PV: Anh chị luôn dành một tình yêu đặc biệt với Đà Lạt, nhưng Đà Lạt thường bị định kiến rằng các cặp đôi cùng nhau đi Đà Lạt sẽ chia tay trong tương lai. Chị có thể chia sẻ một suy nghĩ hay kỷ niệm thú vị về nhận định này được không ạ?
Lê Ngọc: Tụi mình không có định kiến với bất kỳ nơi chốn nào. Nếu mối quan hệ bất ổn thì đưa nhau đến đâu cũng sẽ đến lúc sự bất ổn ấy giãy giụa thôi. Ngày xưa mình từng mở một quán cà phê nhỏ. Trong quán có đặt một quyển sổ để mọi người viết nhật ký. Trong đó ghi lại rất nhiều câu chuyện tình yêu. Lúc yêu, họ đưa nhau đến căn quán nhỏ xinh, ghi dấu tình yêu ở đó. Lúc chia tay, một trong hai người quay lại quán, ghi dấu nỗi buồn ở đó. Đối với người chứng kiến những câu chuyện tình dang dở, mình thấy chúng như những thước phim, dù rất buồn, nhưng rất đẹp.
Mỗi lần va vấp trong tình yêu là mỗi lần người ta trưởng thành hơn, biết trân trọng tình yêu, biết cách vun vén cho mối quan hệ hơn. Nên hãy cứ yêu thôi, đừng quan tâm đến định kiến!