Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc đứng trên mạn chiếc thuyền máy lúc 2 giờ chiều, phóng tầm mắt ra xa ngắm mặt biển như một dải lụa màu ngọc bích đang buông tràn trước gió, loang dài tít tắp đến chân Trời, nước biển trong đến nỗi nhìn thấy cả những luồng nước khác mầu: trắng, xanh thẫm (vì hòa tảo biển), xanh nhạt mầu trời… đan nhau vấn vít, xa xa là những hòn đảo, những cù-lao nhâp nhô như những viên ngọc thạch khổng lồ chưa gọt giữa (vì thảm thực vật phủ tràn trên đó). Tôi lặng người đứng ngắm quên cả quay clip hay chụp hình, cậu bạn đồng hành đứng bên, hai tay bấu chặt vào mạn tàu đang rẽ những luồng nước trắng xóa chạy ra rặng san-hô, khuôn mặt đỡ đẫn như say café buổi sáng, miệng thầm thì – không biết là nói với tôi hay thì thào vô thức: “Sao lại có thể đẹp đến thế này?”.
Kết thúc đợt công tác Sài Gòn cũng vừa vặn đến cuối tuần, đã nghe nói nhiều về quần đảo Nam Du, đã kịp gom góp thông tin, chuẩn bị sẵn, tôi mua vé xe giường nằm, khởi hành từ Nhà Văn hóa Thanh niên Tp. Hồ Chí Minh lúc 10 giờ đêm thứ Sáu một ngày đầu Hạ oi ả. Gần sáng hôm sau, xe đến Rạch Giá Kiên Giang, chúng tôi mua vé tàu cánh ngầm SuperDong, ra với Nam Du.
Sau gần ba tiếng chiếc tàu chồm lên hụp xuống, chúng tôi đến đảo Củ Tron – hòn đảo lớn nhất trong quần đảo Nam Du. Đặt chân đến cầu cảng đã thấy từng chiếc thuyền nặng trĩu cá tôm tươi rói với những loại hải sản hiếm có khó tìm ở Hà Nội hay Sài Gòn, những ghe những mủng chất đầy ốc trai, cầu gai, sò mực… phô phang vẻ giàu có quyện quanh mùi biển nồng nàn.
Nhận phòng xong, chúng tôi thuê chiếc xe máy đi một vòng quanh đảo. Nam Du lộng lẫy diễm kiều dần hiện ra trong tôi từ Bãi Ngự, nơi Gia Long Nguyễn Ánh thời còn lận đận đã phiêu dạt đến đây, tên "Bãi Ngự" cũng xuất phát từ đó. Từng sườn núi như thành hộp mực Cửu Long hồi bé tôi đeo ngang hông chấm bút viết, thoải dài, tụ lại bãi biển nước mầu xanh ngọc bích. Xa xa những chiếc thuyền thong dong bơi trong vịnh biển điểm tô thêm bức tranh thủy mặc mầu nền tráng lệ dưới ánh nắng chan hòa lúc 10 giờ sáng cùng những cơn gió hào sảng vi vút đùa giỡn với những hàng dừa tuổi đời 70, 80 năm.
Con đường đi vòng quanh đảo Củ Tron chắc mới hoàn thành, đôi chỗ còn tươi một màu đất đỏ bazan chen lẫn đá dăm. Trên là rừng già dưới là biển rộng. Hai anh em ngồi trên chiếc xe máy cà-tàng, vừa đi vừa ngắm biển vừa xuýt xoa sung sướng, chẳng nhẽ chỗ nào cũng dừng lại để chụp hình…
Sau bữa trưa phủ phê với đủ loại hải sản ngon lành và giấc trưa thảnh thơi sung sướng giữa biển trời gấm hoa, chúng tôi lên chiếc thuyền máy đi ra hòn Mấu để lặn ngắm san-hô. San-hô ở Nam Du dù không nhiều và đẹp như Nha Trang, Phú Quốc, đa phần chúng đã bị vôi hóa, hiếm hoi mới tìm được một mảng xanh còn tươi rói, đung đưa như đang cá bơi nhưng từng bãi đá chất chồng dưới lòng biển với những loài thủy sinh đủ màu sắc đan cài từng đàn cá uốn lượn tung tăng bơi cũng khiến chúng tôi ngộp thở vì lặn, vì sung sướng và vì có được một trải nghiệm tuyệt vời…
Bơi lặn chán chê, treo lên tàu với thân mình đầu tóc ướt lướt thướt dưới gió biển thổi lộng, ngồi bên mạn tàu đón bát cháo hàu nóng hổi mà bác lái tàu đưa cho, ngồi múc, húp, ăn, nghe cái ngon ngọt, cái nóng ấm, vị mặn mòi của biển luồn lách lan đến tận tế bào, mới thấy cuộc đời này có những phút giây đáng sống biết bao nhiêu…
Chúng tôi về lại đảo chính để đón đợi một tối thứ bảy chắc không thua kém lễ hội bên bờ biển Caribbean sôi động và lộng lẫy. Đủ loại trai gái trẻ già nam nữ, đặc biệt là các bạn thanh niên, ngồi san sát trong những dãy hàng quán còn đơn sơ mộc mạc, rượu tràn ly, tiếng nói cười râm ran không ngớt cùng những món hải sản tươi ngon thơm lừng nhức mũi mà đến giờ này, khi đang viết bài, nhớ lại tôi vẫn tứa nước miếng vì… thèm. Nam Du cũng có đủ loại đặc sản biển làm say lòng du khách như sò điệp nướng mỡ hành, mực hấp gừng, canh chua cá bớp…, nhưng đặc trưng nhất nơi này là món cá xương xanh nướng bẹ chuối – thật là xuất sắc!
Sau một đêm thoải mái, chúng tôi đặt chuông dậy sớm ngắm bình minh trên đảo, ngồi bệt trên nền cỏ ẩm nhìn từng tia nắng bình minh len lỏi qua những mái bungalow kiều mị trên bãi Mến rồi đi thăm Hải đăng Nam Du. Vì nơi đó có đồn Biên phòng đóng quân và vì chiếc xe cũ kỹ chúng tôi thuê không thể vít ga bò lên những dốc cao thoải dài, đôi chỗ gần dựng đứng, nên đành đứng từ xa nhìn lên đỉnh cây Đèn biển trứ danh này. Lúc về lại homestay, bất chợt nhìn thấy trên những bãi thuyền san sát nhau, dưới những rặng cây xanh thắm vi vu gió thổi, giữa đường là dòng chữ: “Will you marry me?” (Em sẽ lấy anh chứ?). Chàng trai nào mà cầu hôn người yêu lãng mạn đến nhường này? Từng chiếc xe đi qua, không ai bảo ai, đều vòng tránh hình trái tim này để mong cho Nam Du còn mãi hình ảnh đáng yêu này, để cầu chúc cho đôi lứa kia hạnh phúc bên nhau, trọn đời, dưới trời xanh mây trắng nắng vàng cùng lời biển dịu êm…
Chỉ một cuối tuần với Nam Du mà đủ những cảm xúc tích cực dâng trào và những hồi ức, dù có bị thời gian che dấu, bỗng một lúc được khơi lên lại bùng dậy, tuôn trào. Quả thực là “Đất nước mình đẹp quá, đẹp quá đi…”