An trú trong miền bình yên xanh thẳm

17/04/2025

Aman trong tiếng Phạn nghĩa là bình yên, còn Amanoi là “bình yên ơi”. Nhưng phải đến khi đặt chân tới đây, tôi mới hiểu đó không chỉ là một cái tên đẹp. Đó còn là cảm xúc nguyên bản và sống động, len lỏi trong từng chi tiết nhỏ nhặt nhất mà nơi này mang lại.

Có những buổi sáng ở Amanoi, tôi tỉnh dậy trong thứ ánh sáng vàng như mật rót đầy khung cửa. Một vệt nắng chạm vào mép ga trắng, len lỏi qua tán cây xanh um trước hiên, rải lên mặt biển dưới xa kia một lớp lấp lánh như dát vàng. Bình yên ở đây không phải thứ cần tìm kiếm, nó là thứ có sẵn trong từng hơi thở, trong tiếng gió chạy dọc triền đồi, trong sóng biển thì thầm bên tai ngay cả khi nhắm mắt.

Bài liên quan

Aman trong tiếng Phạn nghĩa là bình yên, Amanoi thì là “bình yên ơi”. Nhưng phải đến khi đặt chân tới đây, tôi mới hiểu đó không chỉ là một cái tên đẹp. Đó còn là cảm xúc nguyên bản và sống động, len lỏi trong từng chi tiết nhỏ nhặt nhất mà nơi này mang lại.

Amanoi nằm ẩn mình giữa Vườn quốc gia Núi Chúa

Amanoi nằm ẩn mình giữa Vườn quốc gia Núi Chúa

Amanoi nằm biệt lập trên triền đồi Vĩnh Hy, chênh vênh giữa một bên là rừng già của Vườn quốc gia Núi Chúa, một bên là biển xanh biếc không tì vết của miền Trung. Từ sân bay Cam Ranh, hành trình gần 75 phút lái xe dần dẫn tôi đi xa khỏi mọi thứ ồn ã. Thứ âm thanh duy nhất còn lại khi chiếc xe chầm chậm leo dốc, là tiếng gió vỗ trên tán cây, là tiếng lòng mình thảnh thơi kỳ lạ.

Amanoi không “show-off” sự xa xỉ. Trái lại, nơi đây giấu mọi thứ rất kỹ, rất khéo, nền nã như phong cách của người làm nghề lâu năm, không cần phô trương vẫn đủ khiến người ta nhớ mãi.

Rừng và biển đan vào nhau trong một bản hòa âm không lời

Rừng và biển đan vào nhau trong một bản hòa âm không lời

Lối về bình yên

Để đến được căn phòng của mình, tôi phải đi ngang qua hồ bơi lớn – nơi mặt nước phẳng lặng như được tráng gương. Bầu trời in bóng xuống một cách trọn vẹn đến ngỡ ngàng, như thể cả thiên nhiên được kéo lại gần thêm một bước. Xa xa là biển, là màu nâu đất trầm tĩnh của những tảng đá đặc trưng Ninh Thuận, nằm yên lặng như đã ở đó từ thuở sơ khai. Tôi bước trên con đường lát đá, tiếng côn trùng rì rào dưới những tán cây xanh rợp, ôm trọn lối về.

Căn phòng tôi ở hướng biển. Mở cửa sổ ra là những tán cây xanh dày đến mức tưởng như có thể chạm tay vào. Biển ở phía xa, đủ gần để nghe tiếng sóng, đủ xa để không xâm lấn vào khoảng tĩnh lặng mà tôi đang có.

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
Bầu trời in bóng xuống một cách trọn vẹn đến ngỡ ngàng, như thể cả thiên nhiên được kéo lại gần thêm một bước

Bầu trời in bóng xuống một cách trọn vẹn đến ngỡ ngàng, như thể cả thiên nhiên được kéo lại gần thêm một bước

Mỗi lần rời phòng đi đâu đó, trekking, tắm biển, hay đơn giản là ra hồ bơi nằm đọc sách, khi quay về, luôn có cảm giác như có một bàn tay vô hình đã lặng lẽ đi ngang qua. Chiếc áo khoác tôi vắt hờ trên ghế đã được treo ngay ngắn. Cuốn sách để dở được kê lại trên bàn. Đôi dép xộc xệch ngoài hiên đã quay đầu thẳng tắp. Tất cả gọn gàng, tươm tất, nhưng không phô diễn sự cầu kỳ, chỉ đủ để tôi thấy: mình được chăm sóc, được chú ý.

Có những chiều ngồi bên bàn làm việc, gấp máy tính lại sau một ngày vẫn còn dang dở, ngẩng mặt lên, tôi thấy hoàng hôn đỏ cam đã ôm trọn lấy bãi biển phía dưới. Ánh sáng cuối ngày lặng lẽ tràn vào phòng, phủ lên cánh cửa gỗ một sắc ấm mơ màng. Tôi chỉ ngồi đó ngắm nhìn, không làm gì thêm, không nghĩ gì thêm. Chỉ là một buổi chiều trôi qua chậm rãi, nhẹ tênh.

Empty
Empty
Empty
Khung cửa sổ mở ra khung cảnh tuyệt đẹp vùng vịnh

Khung cửa sổ mở ra khung cảnh tuyệt đẹp vùng vịnh

Goga và cuộc hẹn bình minh trên đỉnh núi

5 giờ sáng, trời vẫn còn tối mịt khi xe đưa chúng tôi đến lối mòn dẫn vào rừng. Đèn pin được bật lên, tiếng bước chân dẫm lên đá khô, tiếng côn trùng, tiếng thú rừng vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng. Không ai nói gì. Cả đoàn cứ thế đi trong yên lặng, như thể mỗi người đều đang mang trong mình một cuộc đối thoại riêng với thiên nhiên.

Trek Goga không khó, nhưng cũng không dễ nếu ta không quen với sự cô độc. Càng đi sâu, rừng càng khép lại. Nhưng mỗi khúc cua lại mở ra một lát cắt khác của thiên nhiên: là một khoảng trời bắt đầu ửng sáng, là gió thốc mạnh lên từ khe núi, là những bụi cây khô xào xạc khi chim rừng chợt vụt bay... Ngẩng lên, tôi thấy Amanoi bé dần dưới chân núi - như một dấu chấm nhỏ bình yên giữa vệt xanh mênh mông của rừng và biển.

Ngẩng lên thấy Amanoi bé dần dưới chân núi

Ngẩng lên thấy Amanoi bé dần dưới chân núi

Lên tới đỉnh Goga, phần thưởng là một bình minh ôm trọn Vĩnh Hy. Ánh sáng đầu ngày rót mật xuống biển, đổ bóng lên những vách núi sẫm màu, và nhuộm vàng đôi mắt của những người đứng đó - lặng lẽ, ngẩn ngơ. Không ai bảo ai, chúng tôi chỉ đứng yên như vậy suốt một quãng dài. Có những khoảnh khắc, chính sự im lặng mới là lời hồi đáp trọn vẹn cho vẻ đẹp ấy.

Empty
Lên tới đỉnh Goga, phần thưởng là một bình minh ôm trọn Vĩnh Hy

Lên tới đỉnh Goga, phần thưởng là một bình minh ôm trọn Vĩnh Hy

Quay về với chính mình

Amanoi không phải là nơi của những trải nghiệm sôi động, mà là nơi để trở về - về lại với thiên nhiên, và sâu hơn là quay về với chính mình. Sự tinh tế ở đây không phô trương, mà nằm trong cách mọi thứ hòa vào nhau nhẹ nhàng đến mức gần như vô hình. Là phòng nghỉ ẩn mình giữa triền đồi, là những con đường lát đá được giữ sạch sẽ, tiếng nhạc thiền ngân vang mỗi chiều ở spa, hay cách nhân viên cúi đầu chào bạn ân cần như đón người thương ở phương xa về.

Empty
Empty
Empty
Amanoi không phải là nơi của những trải nghiệm sôi động, mà là nơi để trở về - về lại với thiên nhiên, và sâu hơn là quay về với chính mình

Amanoi không phải là nơi của những trải nghiệm sôi động, mà là nơi để trở về - về lại với thiên nhiên, và sâu hơn là quay về với chính mình

Ở Amanoi, việc không làm gì cũng trở thành một hành vi có giá trị. Tôi từng ngồi hàng giờ trên chiếc ghế trước hiên phòng, chỉ để nhìn mây bay, để nghe gió thổi, để cảm nhận thời gian trôi qua trong hình hài thật nhất của nó. Không có deadline, không có âm thanh nào chen ngang, không có điều gì cần phải gấp gáp. Chỉ có một tôi, đủ đầy và trọn vẹn.

Đêm cuối ở Amanoi, tôi ngồi bên hồ bơi với bầu trời lấp lánh đầy sao, nhìn biển xa xanh thẫm lại trong màu đêm, chỉ còn ánh trăng hắt lên những vệt bạc. Tôi nghĩ về tên gọi "Amanoi" - bình yên ơi.

Ừ thì, có những nơi trên đời, mình không chỉ đến đó để nghỉ dưỡng. Mình đến để học lại cách chậm rãi sống, học lại cách lắng nghe chính mình, giữa một khoảng thiên nhiên đẹp đẽ không cần chải chuốt.

Có lẽ, đó mới chính là xa xỉ lớn nhất mà Amanoi mang lại.

Hà Mai Trinh
RELATED ARTICLES