Đối với phần đông khách du lịch Việt Nam, miền bắc Thái Lan vẫn còn là điểm đến khá lạ lẫm. Ít ai biết được, vùng đất này từ lâu đã là điểm lui tới của những tâm hồn tự do.
Tôi quyết định ghé thăm bắc Thái sau khi bắt gặp những hình ảnh ít ỏi của tỉnh Mae Hong Son trên mạng xã hội. Bức ảnh thể hiện màu xanh cây cối mướt mắt với ánh nắng rực rỡ trong veo, tương phản cực kỳ mạnh mẽ với sự đông đúc, tân thời của Bangkok, của những gì đã mặc định trong đầu tôi về Thái Lan. Điều đó thu hút và thôi thúc tôi phải đến với vùng đất này.
Đáp chuyến bay vào gần trưa, Chiang Mai đón tôi bằng cái nóng đổ lửa giữa tháng 11. Như hầu hết mọi người đều biết, miền bắc Thái Lan có Chiang Mai, vốn là một trong những điểm du lịch nổi tiếng của quốc gia, nhưng với người Việt Nam, nếu mang so Bangkok, Phuket hay những điểm du lịch phía nam Thái Lan, bắc Thái vẫn còn rất lạ lẫm.
Tuy nhiên những thông tin về các điểm đến ở bắc Thái cũng không hẳn hiếm hoi. Vài năm trở lại đây, những bạn trẻ Việt Nam yêu thích Thái Lan và đam mê du lịch đã khám phá ra những điểm đến gần đó và mới phát hiện ra những nơi chốn tuyệt vời mà tôi đã bỏ lỡ bấy lâu nay.
Tôi có một ngày để làm quen với Chiang Mai. Mặc dù là đầu đông và ở vị trí địa lý cao hơn những vùng đất khác nhưng nơi đây vẫn nóng bức như mùa hè. Chiang Mai vốn là thành phố du lịch nên tại đây, bạn vẫn chưa cảm nhận được sự hoang sơ, vắng vẻ của vùng đồi núi. Tuy thế, cái nhộn nhịp ở Chiang Mai cũng rất khác với cái nhộn nhịp của Bangkok.
8 giờ tối, tôi bắt tuk tuk đến chợ đêm Wua Lai Walking Street vì nghe nói đây là khu chợ đêm nổi tiếng và chỉ mở cửa vào thứ 7. Từ cổng, tôi đã cảm nhận được bầu không khí ồn ào, náo nhiệt của tấp nập người qua kẻ lại. Những hàng đồ nướng phát ra âm thanh “xì xèo" của thức ăn vừa đặt lên vỉ than, toả ra mùi thơm khi cho những cái bụng no cũng phải “siêu lòng". Cùng với tiếng cười nói, tiếng trả giá xôn xao tạo nên một bức tranh sống động đầy sinh khí.
Có một điều mà tôi nghĩ rằng không nơi nào có ngoại trừ nơi đây. Đó chính là dịch vụ massage ngay trong chợ. Không có tinh dầu xả thư giãn, không có nước uống chào mừng, không có tư vấn gói trị liệu chuyên nghiệp, các vị khách đến với “massage chợ" được nhân viên mời ngồi ngay trên những chiếc ghế nhựa và thực hiện dịch vụ.
Khách massage vừa được thư giãn, vừa có thể nhìn dòng người đi lại và nghe được, ngửi được không gian xung quanh. Nghe có vẻ xô bồ nhưng thực ra đây là một trải nghiệm thú vị mà tôi nghĩ rằng ai đến đây cũng nên thử một lần. Giá cho một giờ trải nghiệm dịch vụ massage tại đây rẻ hơn rất nhiều so với những tiệm massage tại trung tâm, chỉ 150 baht/giờ.
Kết thúc ngày đầu tiên ở Chiang Mai, tôi quay về khách sạn và chuẩn bị cho chuyến “thâm nhập" vào bắc Thái vào sáng ngày mai.
Tôi đã có một quyết định liều lĩnh đó chính là chọn xe máy làm phương tiện di chuyển cho suốt chuyến đi. Dù biết đây là một thử thách lớn khi tôi sẽ phải lái xe phía bên trái, qua những đoạn đường đèo ngoằn ngoèo suốt 5 ngày tới, nhưng nếu đã đến với miền bắc Thái Lan mà không trải qua cảm giác này thì trải nghiệm của bạn e sẽ không trọn vẹn.
Từ Chiang Mai, tôi bắt đầu tiến vào vườn quốc gia Doi Inthanon. Trong nhiều bộ phim điện ảnh, nếu bạn để ý, đoạn mở đầu thường có cảnh một chiếc xe bon bon trên con đường thăm thẳm, hai bên là rừng cây, trong ánh nắng dịu nhẹ thì bây giờ tôi như đang là nhân vật chính trong cảnh phim đó.
Tôi có thể hiểu vì sao mình bắt gặp rất nhiều đoàn phượt thủ và cả những gia đình có con nhỏ đèo nhau trên những chiếc xe bán tải, đổ về miền bắc. Đây chính là mùa du lịch của người Thái Lan. Cảm giác yên bình bao trùm bầu không gian ngay từ những đoạn cua đầu tiên và ôm trọn cung đường này đến điểm cuối cùng.
Từ Doi Inthanon, tôi hướng về phía tỉnh Mae Hong Son. Suốt quãng đường liên tục là khung cảnh núi non khuất sau mây, những hàng cây cao thẳng tắp rợp bóng khiến cho bầu không khí luôn trong lành, mát lạnh ngay cả giữa trưa. Trên những màu xanh trải dài như bất tận ấy, tôi trông thấy lốm đốm những chấm vàng, mới phát hiện ra cũng đã đến mùa hoa dã quỳ nở rộ.
Đi theo những bông hoa dã quỳ, cho đến khi trước mắt tôi là một ngọn đồi được nhuộm vàng, tôi mới biết được mình đã đến Doi Mae U Kho, đồi hoa dã quỳ lớn nhất Thái Lan. Rất đông du khách đến đây hòng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoa dã quỳ. Thời điểm này cũng là thời điểm duy nhất trong năm nơi đây trở nên đông đúc vì chỉ sau 2 hoặc 3 tuần, đồi hoa sẽ quay về trạng thái buồn rũ khi những bông dã quỳ cuối cùng héo tàn.
Ngọn đồi trải dài như bất tận. Điều tôi thích nhất đó chính là có thể đi lên cao, phóng tầm mắt ra xa, bao quát cả ngọn đồi. Tự vị trí này nhìn xuống, hàng xe đậu trên con đường quanh co phía dưới chân đồi trông như đàn kiến bò ngang tấm khăn trải bàn có màu vàng rực rỡ.
Rời Doi Mae U Kho, tôi tiếp tục lên đường. Những khúc cua lúc này trở nên “ác" hơn như thách thức tay lái của phượt thủ. Điểm đến tiếp theo là vùng đất cao nhất của tỉnh Mae Hong Son, ngôi làng Ban Rak Thai. Thời điểm tôi đến làng đã là tối muộn. Trên con đường dài thăm thẳm, tối mịt không lấy một ánh đèn đường. Hoạ hoằn lắm tôi mới “ăn gian" được ánh sáng từ những chiếc xe van đi cùng. Phía cuối đoạn đường, ngôi làng hiện ra với rực rỡ ánh đèn lồng và tiếng cười nói rôm rả mỗi lúc cứ lớn dần lên.
Ban Rak Thai buổi đêm vui như lễ hội. Tôi chọn một quán ăn ven sông để dùng bữa tối và ngắm nhìn những con thuyền trôi chầm chậm đưa khách thưởng cảnh. Vì đây vốn là mảnh đất của người Hoa di dân nên khi đến đây, bầu khí mang lại cho du khách phảng phất chút gì đó như một cổ trấn ở Trung Quốc.
Vào buổi sáng, Ban Rak Thai tươi mới nhờ rũ mình khỏi lớp sương ban tối. Bây giờ, tôi mời nhìn thấy rõ những đồi trà bao quanh ngôi làng. Trước khi du lịch phát triển, trồng và sản xuất trà chính là kế sinh nhai chính tại đây. Đồi trà xanh mơn mởn luôn được chăm sóc kỹ càng, xen kẽ bởi những ngôi nhà với kiến trúc Trung Hoa luôn có tấp nập khách đến check in.
Cách đó không xa là hồ sương mù Pang Oung. Nếu bạn thắc mắc những phượt thủ đến với miền bắc Thái Lan sẽ lưu trú tại đâu thì bờ hồ Pang Oung chính là nơi cắm trại của họ. Sở dĩ gọi là hồ sương mù vì cứ rạng sáng, bạn sẽ nhìn thấy mặt hồ phủ đầy sương. Trong sự im lìm của những thân cây đứng sững. Khung cảnh sáng sớm ở hồ chứa đầy tịch mịch.
Khi mặt trời ló dạng, những túp lều của dân cắm trại hiện ra đủ màu sắc. Mọi người kéo nhau đến bờ hồ, ngắm làn sương đang vờn trên mặt nước như đang vuốt ve người tình. Những chiếc bè tre chở du khách khám phá hồ rẻ nước tạo thành vô số đường chữ V hoàn hảo. Đôi thiên nga được vua Rama 9 và hoàng hậu ban tặng cho người dân địa phương cũng thức giấc là bơi lội trên hồ, kiêu hãnh trước ánh mắt hiếu kỳ của du khách.
Rời bầu không khí yên bình của làng quê Ban Rak Thai, tôi tiếp tục lên xe và rong ruổi đến điểm tiếp theo của hành trình. Nếu Ban Rak Thai là một nàng thiếu nữ trầm tịch, e ấp và một mực giữ gìn những nét đẹp truyền thống thì Pai lại là chàng thanh niên phong trần, hết mình với cuộc sống nhưng lại rất tình cảm và ấm áp.
Thị trấn Pai nhỏ nhắn, nằm nép mình dưới những ngọn đồi sừng sững của Mae Hong Son. Buổi sáng, nơi đây yên ắng, gợi cảm giác man mác như trong những bộ phim tình cảm hiện đại, khác hẳn với bầu không khí khi chiều tối đến, sôi động và đầy cảm xúc. Pai là nơi dừng chân của rất nhiều kẻ viễn du xem đất trời là nhà, nên khi đến đây, tôi dường như bị thứ năng lượng đó ảnh hưởng, trở nên yêu mảnh đất này đến lạ.
Pai cũng là điểm đến cuối cùng của tôi, khép lại hành trình 5 ngày, hơn 700 km khám phá bắc Thái. Những gì đọng lại trong tôi có thể nói thành lời đó là một chút thỏa mãn xen lẫn tiếc nuối khi biết đến vùng đầy khá muộn. Cảm xúc đó nối tâm trí tôi về với hình ảnh những nhuỵ hoa dã quỳ nở muộn ở Doi Mae U Kho. Những đóa hoa nở muộn nhất sẽ là những đóa hoa rực rỡ nhất. Cũng như miền bắc Thái Lan với tôi, dù bén duyên muộn, nhưng đây sẽ là một trong những điểm đến để lại ấn tượng sâu sắc nhất.