Với những người đã có cơ hội ghé thăm Cuba thì hình ảnh những con đường hẹp cũ kỹ, mảng bong tróc trên những cánh cửa, động vật và trẻ em chơi đùa cùng nhau dưới ánh nắng mặt trời, các bức tường với khẩu hiệu nổi tiếng "Cách mạng trong mọi khu phố" ("En cada barrio revolución"), những chiếc xe hơi cổ bên ngoài rạp chiếu bóng đổ nát... chẳng có gì quá xa lạ. Tuy nhiên, màu sắc rực rỡ một cách "bất thường" của các bức ảnh dưới tay máy của Helene Havard - được tăng cường trong quá trình hậu kỳ bằng các phần mềm hình ảnh - đã mô phỏng lại về một thủ đô Cuba thật khác, giống như một "thiên đường buồn ngủ" đầy mơ màng và ngọt ngào.
"Thay vì nhìn thành phố trong một màu tối tăm và mục nát, tôi đã cố tưởng tượng Havana giống như một giấc mơ", Havard chia sẻ. Hình ảnh của cô làm nổi bật truyền thống kiến trúc của Havana - nơi hội tụ của những ảnh hưởng từ Pháp, Tây Ban Nha và Moorish. Thành phố này cũng nổi tiếng với sự pha trộn của trường phái nghệ thuật Art Deco, các hình thức tân cổ điển và phong cách baroque.
Nhưng ngoài việc tôn vinh về sự hấp dẫn thị giác của Havana, động lực chính của nữ nhiếp ảnh gia này lại là chính trị. Bị thôi thúc bởi sự tò mò về tự do cũng như bản sắc chính trị nơi đây, Havard đã nung nấu ý tưởng thực hiện về một loạt dự án hình ảnh tại các quốc gia cộng sản và sau cộng sản, nơi mà các quyền tự do hay biện pháp trừng phạt kinh tế án ngữ lâu năm và có ảnh hưởng sâu sắc về văn hóa cũng như đời sống con người. Tại Cuba, những vấn đề này tồn tại kể từ khi Fidel Castro lên nắm quyền vào năm 1959.
Havard hiểu những lệnh cấm vận, những chính sách bế quan của một số quốc gia này và cho rằng người dân đang phải di chuyển một cách khó khăn và luôn phải tuân theo các quy tắc khắt khe. "Những đất nước này giống như một bí ẩn đối với tôi, vì vậy tôi chỉ muốn cố gắng hiểu nó. Tôi cũng nghĩ đó là vì tôi đã thực sự có được tự do rồi".
Và khi tìm hiểu đồng thời với việc thực hành chụp hình, thay vì cảnh giác với những điều kiện xã hội và chính trị đầy thách thức, Havard lại định nghĩa thẩm mỹ của cô dựa vào sự tương phản giữa vẻ đẹp nguyên bản và cuộc "vật lộn" trong xã hội của nó - một sự kết hợp mà cô hy vọng sẽ nhân rộng trong các dự án sắp tới của mình ở các quốc gia cộng sản và hậu cộng sản khác như Nga và Bắc Triều Tiên.
Mặc dù có thiên hướng chính trị là vậy, song các bức hình của nữ nhiếp ảnh lại rất hiền hòa, thân thiện, tươi sáng. "Làm việc trong ngành công nghiệp cưới, tôi đã sử dụng màu pastel trong một thời gian dài," cô nói. "Tôi thích phong cách mơ mộng. Tôi đã thực hiện nó rất nhiều kể từ khi bắt đầu sự nghiệp, vì vậy tôi cũng đã thử nghĩ: tại sao mình không thử bắt đầu áp dụng nó vào nhiếp ảnh du lịch?".
Và khi nhìn những tấm hình mang bảng màu này của cô, chắc chắn bạn sẽ liên tưởng đến những bộ phim màu sắc của đạo diễn Wes Anderson! Thực tế, đây hoàn toàn chỉ là sự trùng hợp! Thậm chí nữ nhiếp ảnh gia còn thừa nhận là không biết về Anderson và công việc của ông ấy cho đến thời gian gần đây. "Tôi đã rất ngạc nhiên vì tôi chưa bao giờ xem phim của ông ấy!" cô ấy nói. "Khi tôi được so sánh với Anderson, tôi đã phát hiện ra các tác phẩm của ông ấy rất hay và tuyệt vời, vì vậy thật là vinh dự khi được so sánh với ông. Phim của Anderson trông rất mơ mộng, và có lẽ đó là thứ sẽ ảnh hưởng đến tôi trong tương lai."