Tôi là một người xa quê, đến thành phố Đà Lạt học tập và sinh sống cũng ngót nghét được chục năm. Có biết bao thăng trầm trong khoảng thời gian ấy, nhưng thật may thay đồng hành cùng tôi luôn có những người bạn dễ thương, bao gồm cả một chú chó dễ thương tên là Mino… Đối với tôi, mỗi lúc có chút thời gian rảnh hay khi gặp áp lực trong cuộc sống, tôi chọn cách đi lang thang đây đó cho khuây khỏa, có khi xa khi gần. Mỗi chuyến đi đều là một kỷ niệm đáng nhớ, làm cho tuổi trẻ của tôi thêm phần đầy đặn và ý nghĩa hơn. Song, một trong những điểm khắc sâu trong tâm trí của tôi nhất, đó chính là đồi Đa Phú - nơi đón bình minh, ngắm hoàng hôn và ngắm Đà Lạt từ trên cao rất mãn nhãn.
Nằm cách trung tâm thành phố Đà Lạt tầm 12 km, bạn chỉ cần thẳng đường Ankoret sau đó rẽ phải tới chùa A Dục Vương rồi men theo đường mòn khoảng 1 km là lên tới đồi. Lưu ý một chút là đường lên đồi rất dốc và khá trơn, đặc biệt là sau những ngày mưa nên cần chắc tay lái. Chắc các bạn đang nghĩ là đến địa điểm này săn mây thì cực lắm đây? Đúng là hơi cực nhẹ một tí. Nhưng cảnh đẹp ở đồi Đa Phú chắc chắn sẽ khiến bạn không cảm thấy phí hoài công sức.
Cắm trại qua đêm ở đồi Đa Phú sẽ được chiêm ngưỡng ánh đèn lung linh từ các nhà lồng của các nông trại. Khoảng 3 đến 4 giờ sáng là có thể mở cửa lều ngắm sao, và lúc 5 đến 6 giờ sáng là thời điểm tuyệt vời để đón bình minh. Tôi thường hẹn các bạn trong nhóm thức dậy lúc 3 giờ sáng, đem theo lều bạt, một ít vật dụng và chút thức ăn đã chuẩn bị từ tối hôm trước, lên con xe số thân yêu và đi thôi. Vì tay lái tôi yếu nên tôi thường gửi xe máy ở nhà người dân cạnh chùa, rồi leo bộ lên đồi.
Sau chặng đường khá khó khăn để đến được đỉnh đồi, ai nấy đều vỡ oà bởi cảnh sắc quá đẹp, như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh nào đó. Chỉ sau 5 phút, ai cũng tìm cho mình chỗ lý tưởng để ngắm cảnh bình minh trên đồi. Đồi Đa Phú rất nên thơ, đâu đâu bạn cũng có thể chụp được những tấm hình đẹp, đẹp ở mọi góc nhìn. Tôi rất ấn tượng với khoảnh khắc mặt trời mọc trên những đám mây bồng bềnh, xen kẽ qua những ngọn thông xanh rì, rồi bỗng ngả màu vàng óng dưới ánh nắng sớm mai.
Trong tiết trời se lạnh ngày hôm đó, vừa ngắm bình minh, chúng tôi vừa nhâm nhi ly trà atiso ấm nóng, rồi kế đó thì sột soạt húp mì tôm - chưa bao giờ mì tôm lại trở nên ngon một cách lạ thường đến vậy. Nạp năng lượng xong thì mọi người cùng bắt đầu khám phá cảnh đẹp trên đồi. Chúng tôi thích vui đùa cùng với chú chó Mino và quay lại clip trên những con đường mòn dài, uốn cong đầy mê hoặc, rồi cùng nhau tạo dáng chụp hình.
Sau một buổi sáng lang thang trên đồi Đa Phú, chúng tôi có hẳn bộ sưu tập hình và clip dễ thương để đời. Ngồi cùng nhau xem lại những tấm hình, ai cũng cười khúc khích và thích thú với chuyến đi này, đặc biệt là cảnh cả đám ăn mì tôm trong rừng, cảm giác khác lắm, ngon hơn nhiều. Đó cũng là lúc tôi chợt nhận ra rằng, thứ quan trọng nhất trong cuộc sống mình - hơn cả sức khỏe, hay niềm vui, đó là sự an yên trong tâm hồn. Sự an yên mà tôi đã “mang về” được từ chuyến lang thang đến đồi Đa Phú.