Những con gió cuối năm mang hơi lạnh hiếm hoi đến với Sài Gòn. Tuy không rét buốt như mùa đông Thủ Đô, ở Sài Gòn chỉ cần se se một chút thôi cũng đã đủ khiến người ta nao lòng. Và khi biết bao người cầm chiếc máy ảnh đi tìm những mùa đông rét buốt thì Bảo Nguyễn, một nhiếp ảnh gia đang sinh sống tại thành phố Hồ Chí Minh đã lưu giữ mùa đông của thành phố này qua những bức ảnh đầy ấn tượng. Với tỉ lệ khung hình 21:9, Sài Gòn những ngày cuối năm hiện lên đẹp như một thước phim điện ảnh.
Và trong hơi lạnh mỏng manh, âm thanh của cuộc sống đột nhiên trở nên rung động hơn. Tiếng chuông nhà thờ ngân lên đều đặn mỗi buổi tối mùa Vọng, những bài hát Giang Sinh rộn rã từ những quán cà phê, người với người trong những câu chuyện phiếm thường ngày, đến cả tiếng còi xe cũng không ồn ào đến thế. Chỉ thế thôi cũng đủ để người ta có một câu chuyện nói cùng nhau ngoài những lo toan mưu sinh thường trực trên vai. Chỉ cần một cơn gió đã đủ khiến người ta bỏ lại những hơi lạnh nhân tạo phả ra từ quán xá để xao lòng với những mùi bắp luộc, mùi khoai nướng trên đường, những xiên que thơm lừng trên lò than đỏ hồng.
Sài Gòn có mùa đông theo một cách rất riêng, ấy là khi những cơn mưa chợt biến mất và những cơn gió man mát ùa về, khi phố thị khoác lên mình chiếc áo mới lộng lẫy đầy màu sắc, khi ngồi ở góc quán quen nhâm nhi tách cà phê và cảm nhận nhịp sống chậm lại trong cái lạnh sương sương của mỗi sớm bình minh, khi lòng mình nôn nao, háo hức đón chờ Giáng Sinh.
Trong sự vội vã của những ngày cuối cùng trong năm, chỉ cần một thoảng hương gió mùa đông vừa đưa qua là thành phố bận rộn bật nhất Việt Nam này lại mơ hồ đi chậm lại một chút, tựa như muốn dừng lại đôi giây để ngẩn ngơ trước thời tiết dịu dàng hiếm hoi này. Cái lạnh nằm ở một khắc lơ đãng nào đó nằm giữa hai mùa nắng mưa. Cũng vì thế mà ngay tại trung tâm văn hóa, thương mại sầm uất nhất nhì Sài Gòn có biết bao người với ngành nghề khác nhau, quốc tịch khác nhau, cái lạnh lại có thể làm vừa lòng tất cả.