5 ngày xuyên mưa bão: Từ Hội An - Đà Nẵng u ám đến Huế thơ

17/06/2025

Tôi đã ngỡ hành trình Hội An - Đà Nẵng - Huế của chúng tôi sẽ cuốn trôi theo những vệt mưa xám xịt của bão Wutip. Nhưng rồi Huế đón tôi bằng một ngày nắng đẹp, gió và ánh hoàng hôn đã dang tay ôm lấy tôi sau những ngày mưa triền miên.

Một Hội An thật khác trong cơn bão trái mùa

Chúng tôi đến Đà Nẵng vào sớm ngày 12/6 khi trời vẫn quang đãng, nhưng những đám mây đen bắt đầu kéo đến phủ lên sân bay một màu xám xịt. Đường từ sân bay Đà Nẵng đến Hội An mát mẻ giữa mùa hè như điềm báo cho những ngày giông tố sắp tới khi chẳng thấy một tia sáng mặt trời.

Khi chiếc xe máy của chúng tôi cách Hội An khoảng 10 km, những cơn mưa nhỏ lâm râm làm ướt mặt đường khiến tâm trạng bắt đầu trầm xuống. Và không khác dự đoán thời tiết mà chúng tôi đã xem, mưa bắt đầu nặng hạt khi hành trình chạm đến phố cổ. Những con phố như chìm hẳn trong cơn mưa rền rĩ, làm rát mặt chúng tôi và chẳng thể nhìn rõ con đường phía trước. Chẳng bao lâu sau, nước bắt đầu dâng lên mặt đường, ban đầu chỉ là hai bên vỉa hè rồi nhanh chóng ngập đến mắt cá chân.

Khung cảnh Đà Nẵng trước khi mưa bão

Khung cảnh Đà Nẵng trước khi mưa bão

Sân bay Đà Nẵng

Sân bay Đà Nẵng

Bài liên quan
 Ảnh hưởng của bão Wutip khiến Hội An mưa to, gió lớn

Ảnh hưởng của bão Wutip khiến Hội An mưa to, gió lớn

Đêm 12/6, phố cổ Hội An mưa lớn, nhiều tuyến đường bị ngập.

Đêm 12/6, phố cổ Hội An mưa lớn, nhiều tuyến đường bị ngập.

Rặng tre bên khách sạn nghiêng ngả theo cơn gió rít. Phòng khách sạn của chúng tôi - một căn penthouse sang trọng nơi tầng cao nhất với view cánh đồng xanh mướt nay như biến thành một mái nhà tranh cô độc giữa cánh đồng ngập nước. Giấc mơ của chúng tôi bỗng chốc vỡ vụn trước hiện thực ảm đạm và tàn khốc. Nước mưa từ mái hiên tràn vào nửa căn phòng, nước dột từ trần nhỏ xuống giường, ghế, những vết loang lạnh buốt gợi lên cảm giác bất lực.

Cầm theo hai chiếc ô, rời khách sạn, chúng tôi băng qua con đường ngập nước đến phố cổ. Những giàn hoa giấy rơi rụng trong mưa, bức tường vàng nhuốm ẩm, con đường ngập nước, chẳng còn bóng dáng Hội An của tháng sáu rực nắng và tấp nập. Phố cổ vắng ngắt, chỉ còn những âm thanh xa lạ của vài du khách ngoại quốc trò chuyện vọng ra từ lớp học làm lồng đèn tôi dự định ghé vào. Trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, tôi ngồi cùng họ, học cách gấp giấy, dán keo, uốn nan tre theo hướng dẫn của nhân viên. Bên ngoài, mưa vẫn không ngớt.

Empty
Empty
Lớp học làm đèn lồng ở Hội An trở thành nơi tránh mưa và khám phá văn hoá truyền thống cho nhiều du khách.

Lớp học làm đèn lồng ở Hội An trở thành nơi tránh mưa và khám phá văn hoá truyền thống cho nhiều du khách.

Khoảnh khắc đó là chút ấm áp cuối cùng tôi tìm thấy ở Hội An - nơi tôi từng sống vào 5 năm trước. Giống như đợt giãn cách xã hội vì COVID-19, Hội An trở nên tĩnh lặng và trầm mặc đến nao lòng. Chỉ khác lần này là cơn mưa quá lớn, cuốn trôi cả tiếng cười, bước chân và hơi thở thường ngày của một phố cổ từng là trái tim rộn ràng của du lịch miền Trung.

Phượt ra Đà Nẵng trong ngày mưa lớn nhất

Hôm sau, hành trình phượt 25 km từ Hội An ra Đà Nẵng trong ngày mưa lớn nhất do ảnh hưởng của bão Wutip là một trải nghiệm không thể quên với chúng tôi. Mưa táp vào mặt rát buốt, từng cơn gió quất mạnh làm cây cối ven đường ngả nghiêng như muốn đổ sập. Quần áo mưa loại tốt nhất cũng chẳng đủ để giữ cho chúng tôi khỏi ướt sũng. Trên đường đi, tôi phải băng qua 4-5 đoạn nước ngập đến nửa bánh xe, chứng kiến không ít người phải dừng lại vì gió quá lớn hoặc không thể vượt qua những đoạn ngập sâu. Quãng đường thường chỉ mất 40 phút đến 1 tiếng, hôm đó kéo dài gần 2 tiếng đồng hồ đầy căng thẳng và mỏi mệt.

Đến được khách sạn trong tình trạng ướt từ đầu đến chân, tôi chẳng còn sức để đi đâu, suốt chiều đến tối chỉ đành ở lại trong phòng, nghe tiếng gió rít bên ngoài, gọi đồ ăn về, và tự an ủi mình bằng một bồn tắm nước nóng.

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
Mưa bão khiến du khách chỉ có thể lưu trú tại khách sạn, lịch trình khám phá Đà Nẵng bị trì hoãn

Mưa bão khiến du khách chỉ có thể lưu trú tại khách sạn, lịch trình khám phá Đà Nẵng bị trì hoãn

Trong mưa bão, khách sạn trở thành nơi thư giãn, tận hưởng, nghỉ ngơi sau hành trình dài.

Trong mưa bão, khách sạn trở thành nơi thư giãn, tận hưởng, nghỉ ngơi sau hành trình dài.

Tôi đã từng thấy một Đà Nẵng rực rỡ nắng vàng, những con đường thoáng đãng, cầu Rồng, cầu sông Hàn lộng lẫy trong nắng chiều. Nhưng lần trở lại này, thành phố chỉ còn lại bầu trời xám ngoét và màn mưa trắng xoá. May mắn thay, khách sạn rộng rãi, đẹp và có nhiều góc sống ảo giúp tôi vui vẻ tận hưởng và nghỉ ngơi, lấy lại năng lượng cho hành trình tiếp theo đến Huế.

Chuyến tàu di sản đi trong mưa

7h sáng, tôi rời khách sạn trong cơn mưa nhẹ hơn hôm qua, nhưng bầu trời vẫn phủ một màu xám nhạt buồn tênh. Chúng tôi đến ga Đà Nẵng và lên khoang số 4 của chuyến tàu di sản miền Trung. Ngồi trong toa tàu vắng lặng, tôi lặng lẽ nhìn Đà Nẵng lùi dần sau khung cửa kính đọng nước. Lòng tôi trùng xuống khi toàn bộ lịch trình ở Đà Nẵng của tôi đã phải tạm gác lại.

Empty
Empty

Tàu bắt đầu đi qua đèo Hải Vân - cung đường tôi từng mong chờ được ngắm trong nắng, nhưng hôm nay lại hiện ra với một vẻ u buồn trầm mặc. Đáng ra, cây cối phải xanh rì rào trong nắng và gió miền Trung, nhưng giờ đây chỉ còn là những tán lá ướt sũng, im lìm dưới bầu trời xám xịt. Vậy mà giữa bức tranh mưa giăng ấy, một cảnh tượng thơ mộng bất ngờ hiện ra. Những bông hoa trắng tinh khôi nở rộ trên một khoảng xanh rì sẫm màu, như món quà an ủi mà thiên nhiên gửi gắm cho những kẻ kém may mắn như chúng tôi.

Empty
Empty
Khung cảnh đèo Hải Vân ảm đạm trong cơn mưa.

Khung cảnh đèo Hải Vân ảm đạm trong cơn mưa.

Ngồi ở khoang số 4, tôi có thể nhìn thấy đầu tàu uốn cong lượn theo đường ray, chuẩn bị chui vào những đường hầm xuyên núi. Chúng tôi dừng tránh 3 đoàn tàu, tôi thoáng thấy gương mặt của những người ngồi ở tàu đối diện như từng khoảng sáng tối xen kẽ khi tàu vào hầm rồi lại đi ra. Tàu dừng lại ở ga Lăng Cô 10 phút, đủ để chúng tôi xuống đi dạo, hít một hơi gió mát lành sau cơn mưa, ngắm nhìn biển và bầu trời đã bắt đầu hửng sáng. Hành trình tiếp tục đưa chúng tôi qua những cánh đồng xanh ngắt, đầm Cầu Hai phẳng lặng như gương sau mưa, qua những ruộng mạ loang loáng nước nơi xứ Huế.

Empty
Empty
Những khung cảnh đẹp như món quà thiên nhiên an ủi cho người lữ khách trên tàu.

Những khung cảnh đẹp như món quà thiên nhiên an ủi cho người lữ khách trên tàu.

Ngỡ tưởng Huế hiện ra yên bình sau cơn mưa như muốn xoa dịu những mỏi mệt, nhưng không. Khoảnh khắc chúng tôi bước xuống tàu, trời lại trút nước. Một trận mưa lớn khác kéo đến bất ngờ, khiến cả hai ướt sũng một lần nữa trên quãng đường về khách sạn. Mảnh đất mộng mơ đón chúng tôi bằng một cơn mưa tầm tã như thể thử thách thêm chút nữa những kẻ vẫn kiên trì đi tìm vẻ đẹp trong những ngày không mấy đẹp trời.

Empty
Empty

Gặp Huế “thơ” vào một ngày đẹp trời

Buổi chiều hôm ấy, Huế buồn như một bản nhạc chậm rãi. Không gian như thở dài cùng tôi, một kẻ lữ hành đã mệt mỏi vì những cơn mưa dai dẳng.

Nhưng sáng hôm sau, Huế bất ngờ ôm lấy tôi bằng ánh nắng vàng ấm áp của một ngày đẹp trời. Tiếng gà gáy vang vọng từ vườn cây đánh thức tôi dậy khi trời còn chưa sáng hẳn. Tôi bước ra đường, hít căng lồng ngực bầu không khí se lạnh hiếm hoi giữa mùa hè nổi tiếng oi ả của xứ Huế rồi dừng chân ở một quán nhỏ ven đường ăn bánh canh cá lóc do cô chú chủ quán tự làm.

Quán bánh canh cá lóc mở lúc sáng sớm tại thành phố Huế.

Quán bánh canh cá lóc mở lúc sáng sớm tại thành phố Huế.

Cách đó khoảng hơn một cây số, nơi ánh nắng nhẹ trải dài khắp khuôn viên trường Quốc học Huế, tôi lặng người đứng ngắm, thoáng thấy mình như vừa quay về một thời thanh xuân trong trẻo, trở lại những buổi sáng đến trường, vai đeo cặp, tung tăng trong nắng sớm.

Nắng lên trong khuôn viên trường Quốc học Huế sau cơn mưa.

Nắng lên trong khuôn viên trường Quốc học Huế sau cơn mưa.

Tôi tranh thủ ghé thăm lăng Minh Mạng, lăng Khải Định và lăng Tự Đức - ba lăng tẩm nổi tiếng của cố đô trước khi cái nắng hè bắt đầu bừng lên dữ dội. Lăng Minh Mạng, nằm xa nhất về phía ngoại ô, đón tôi trong một buổi sáng vắng người. Không gian thanh tịnh như một thước phim cổ trang, nơi thời gian dường ngưng đọng lại trong sự trang nghiêm và tĩnh tại.

Empty
Empty
Lăng vua Minh Mạng thanh bình trong một sáng vắng người.

Lăng vua Minh Mạng thanh bình trong một sáng vắng người.

Chiều hôm ấy, Đại Nội Huế đông đúc lạ thường, như thể những ngày mưa dai dẳng vừa qua chưa từng tồn tại. Người người đổ về, khoác lên mình bộ cổ phục, chiếc áo Nhật Bình rực rỡ bước qua cổng Ngọ Môn. Trong một buổi chiều đẹp hiếm hoi sau hành trình mưa bão, Đại Nội như một trang sử cũ mở ra trước mắt. Tôi bước giữa dòng người ấy, để ánh nắng vàng óng xiên qua vạt áo, để hơi thở của quá khứ len lỏi qua từng bước chân.

Empty
Đại nội Huế rực rỡ trong ánh chiều.

Đại nội Huế rực rỡ trong ánh chiều.

Lúc chiều tà, tôi ngồi lặng bên dòng sông Hương, ngắm cảnh vật yên bình đến lạ. Đến mức tự hỏi liệu có phải những ngày mưa trắng trời, gió quật nghiêng ngả chỉ là một giấc mơ... Nửa hành trình cuối cùng ở Huế khép lại trong khoảnh khắc ánh chiều ôm trọn lấy tôi trong một vòng tay ấm áp và dịu dàng, đúng như cái tên “Huế thương” mà người ta vẫn hay nhắc đến.

Nắng chiều ngả bóng xuống dòng sông Hương.

Nắng chiều ngả bóng xuống dòng sông Hương.

Tôi thương Huế không chỉ vì vẻ đẹp dịu dàng, mà vì cả những lúc Huế ướt mưa và âm thầm chịu đựng. Tôi thương Đà Nẵng, thương Hội An - những nơi tôi từng gắn bó, năm nào cũng phải gồng mình trước sự bất thường và khắc nghiệt của thiên nhiên. Nhưng chính hành trình nhiều gian nan ấy khiến tôi càng tin rằng cuộc đời này rồi sẽ trả lại những gì xứng đáng cho những ai không ngừng bước tiếp. Rằng càng đi qua những chặng đường gập ghềnh, kết thúc sẽ càng rực rỡ và xứng đáng với tất cả những gì mình đã vượt qua.

Bài và ảnh: Quỳnh Mai
Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
RELATED ARTICLES