Sài Gòn cuối tháng Năm, trời hay đỏng đảnh. Mới đó nắng còn rực rỡ như rót mật xuống từng mái hiên, vậy mà chỉ một thoáng sau, những cụm mây xám đã vần vũ kéo về từ phía sông. Tôi vừa kịp lách qua dòng xe trên phố Lê Thánh Tôn thì những giọt mưa đầu hè đổ xuống ràn rạt. Gió thốc qua hàng me xanh, thổi tung lớp bụi mỏng trên mặt đường.
Một thoáng vội, tôi ngẩng lên, bắt gặp dòng chữ Tea’space in nhỏ trên tấm bảng trắng nhã nhặn, nằm ẩn nơi lầu hai một căn nhà cổ. Như một lời mời đầy nhẹ nhàng, tôi rẽ vào, bước qua cầu thang cũ kỹ dẫn lên không gian của sự tĩnh tại.



Cánh cửa khép hờ mở ra một thế giới khác – nơi tiếng ồn của phố thị như bị chặn lại từ bậc thang cuối cùng
Cánh cửa khép hờ mở ra một thế giới khác – nơi tiếng ồn của phố thị như bị chặn lại từ bậc thang cuối cùng. Tea’space chi nhánh Lê Thánh Tôn không quá rộng, nhưng mọi thứ trong quán đều được chăm chút vừa đủ để tạo nên một bầu không khí yên ấm, trầm tĩnh. Ánh sáng vàng dịu trải xuống nền, những chiếc ghế thấp kê sát cửa sổ, vài bình gốm nhỏ cắm cành lá khô, mùi trà nhẹ nhàng quyện vào không khí như thể nơi này chưa từng biết đến vội vã.

Một góc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, nơi lý tưởng để ngắm mưa qua vòm me xanh
Tôi chọn một chỗ ngồi ngay bên khung cửa kính mở ra khoảng xanh bất ngờ của hàng me già. Ngoài kia, mưa bắt đầu nặng hạt, gió quấn từng đợt khiến lá me đung đưa như đang kể chuyện. Trong không gian ấy, tiếng nước rót từ ấm trà như một thanh âm thiền tịnh. Tôi gọi một ấm trà ô long – món trà mà nhân viên gợi ý là “rất hợp để uống những ngày Sài Gòn chuyển mình”.



Khoảnh khắc rót trà – âm thanh của sự an yên
Chén trà đầu tiên, hương nhẹ, vị thanh. Nhưng phải đến chén thứ hai, thứ ba, tôi mới thật sự cảm nhận được sự lan tỏa tinh tế trong từng ngụm nước ấm. Như thể hương vị đó đang dần cởi bỏ những lớp bụi bặm, khơi dậy một vùng ký ức quen mà xa: buổi chiều xưa ở quê, khi bà tôi cũng hay ngồi bên hiên, rót từng chén trà trong lúc mưa rả rích ngoài đồng.
Tea’space không đơn thuần là một quán trà. Đây là nơi người ta có thể tìm thấy một khoảng lặng giữa guồng quay đô thị, một nơi trú ẩn cho tâm trí giữa nhịp sống cuồn cuộn. Quán du dương với những bản cổ điển nhỏ nhẹ, đủ để giữ yên lặng ở mức vừa vặn. Thỉnh thoảng, sẽ có vài khách ngồi đối diện nhau, không cần nói quá nhiều, chỉ là cùng nhau lặng lẽ thưởng trà. Có người làm việc, đọc sách, người viết nhật ký, người chỉ lặng yên nhìn mưa.


Góc tủ nhỏ giữa phòng trưng bày vài loại trà và ấm tách gốm thủ công
Góc tủ nhỏ giữa phòng trưng bày vài loại trà và ấm tách gốm thủ công, có cảm giác như từng món đồ ở đây đều có câu chuyện riêng, từ cách chọn nguyên liệu đến cách trình bày. Tôi hỏi thăm một bạn nhân viên, được biết quán thỉnh thoảng còn tổ chức workshop về trà đạo, về thiền trà, nơi người ta không chỉ học cách pha trà mà còn học cách sống chậm lại, gạn lọc lòng mình như gạn bã trà trong chén.




Từ góc ban công nhìn xuống đường
Chiều hôm đó, tôi ngồi lại thật lâu. Mưa bên ngoài ngớt dần, nhưng trong tôi thì dư vị của buổi trà chiều cứ lưu luyến mãi. Trà không chỉ là một thức uống, mà là một hành trình cảm nhận. Và Tea’space, trong cơn mưa đầu hè ở Lê Thánh Tôn, đã là điểm khởi đầu đầy an yên cho hành trình ấy.