Nhiếp ảnh gia đi bộ 900 dặm quanh nước Ý

29/05/2021

Beatrice Moricci đã tìm thấy một món quà vô giá ẩn sâu trong sự hỗn loạn của đại dịch Covid-19: Tự do.

ý tưởng nhen nhóm từ sau những bộn bề

Beatrice Moricci là một nhiếp ảnh gia đám cưới người Ý, đã quen với việc di chuyển khắp nơi. Cô cho biết "Khách hàng của tôi chủ yếu đến từ nước ngoài và thích tổ chức đám cưới ở vùng nông thôn Tuscan tuyệt đẹp, vì vậy tôi thường xuyên đi du lịch, nhưng lại luôn bị vội vã vì lịch trình của những lễ cưới. Sau mỗi lần như vậy, tôi nghĩ mình cần chầm chậm hơn trong mỗi chuyến đi".

Nhưng vào tháng 3/2020, khi dịch bệnh bủa vây, Moricci cũng giống như nhiều người khác, đã bị đẩy vào một nhịp độ ít vội vã hơn do 3 tháng giãn cách xã hội. Khi đó, các đám cưới hầu như bị hủy hoặc hoãn lại, lần đầu tiên sau một thập kỷ, cô thấy mình có một mùa hè tự do, không bị gò bó bởi lịch trình và công việc. Cô ấy nghĩ điều mình có thể làm lúc này: đi bộ khám phá.

bi bo nuoc y 0

Moricci quyết định đi bộ trên con đường Via Francigena trong hai tháng bắt đầu từ cuối tháng 6, khi đã hạn chế giãn cách và người dân địa phương được phép di chuyển từ vùng này sang vùng khác. "Tôi đã bắt đầu nghĩ về việc đi bộ - cách đi du lịch chậm rãi nhất" cô nói. "Dịch bệnh đã bắt chúng ta phải ở trong nhà, giãn cách, hoài nghi về nhau... Tôi muốn biến mọi thứ trở nên đơn giản hơn - mạo hiểm, tự nhiên, tự chủ bằng cách di chuyển dễ dàng nhất: đi bộ".

Bắt đầu từ phía Tây Bắc nước Ý, Moricci đã đi bộ 1.400 km trong khu vực biên giới của Ý và uốn khúc qua Valle d'Aosta, Piemonte, Lombardia, Emilia Romagna, Toscana, Lazio, Campania, và cuối cùng kết thúc chuyến đi ở Santa Maria di Leuca. (Cô đã chinh phục 400 km nữa bằng xe đạp).

bi bo nuoc y 1
bi bo nuoc y 2a

"Tôi đã khám phá ra vẻ đẹp và tầm quan trọng của việc sống chậm lại, dành thêm thời gian để khám phá những vùng đất, con người, văn hóa, kiến trúc. Chúng ta trước đây chỉ quen với việc đi từ trong ra ngoài - đi từ nhà đến cơ quan, từ nhà ra khu mua sắm - nhưng đi bộ khám phá sẽ giúp ta có những trải nghiệm từ ngoài ra ngoài xa hơn".

thiên nhiên - món quà vô giá

Như một nghệ sĩ, Moricci vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp: Cô ấy mô tả chi tiết phong cảnh, lác đác những ngọn đèo núi; đường đất, đường làng rợp bóng cây bách; những con đường lát đá cuội; những cánh đồng ngô, lúa, cà chua, đào, mận; vườn nho; những rặng ô liu có tuổi đời hàng thế kỷ; và những con đường ven biển dọc Adriatic nhìn ra những ngọn núi của Albania.

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
bi bo nuoc y 2

Thiên nhiên là món quà vô giá. "Thiên nhiên không cần chúng ta, trong lúc dịch bệnh này, nó là mình chứng điển hình về cách mà chúng tự tái sinh. Chúng ta nên thực sự biết ơn thiên nhiên. Được bước vào đó là một niềm hạnh phúc" Cô chia sẻ.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô ấy đi bộ nhiều như vậy, Moricci đã từng đi bộ hai tuần ở Tuscany vào mùa xuân năm ngoái. Moricci không coi mình là người đặc biệt khỏe khoắn. “Tôi không phải là người thích thể thao,” cô nói và giải thích rằng cô đã đi bộ 10 đến 15 km mỗi ngày trong một tháng trước khi lên đường. Lúc chuẩn bị, Moricci cảm giác vừa lo lắng vừa phấn khích - "không an tâm khi rời đi và thiếu kiên nhẫn để bắt đầu". "Cha mẹ và một số bạn bè không khuyến khích tôi - họ không hiểu sự lựa chọn của tôi và bản chất của chuyến đi, đặc biệt là trong thời điểm này".

Nhưng Moricci tin rằng, trong suốt cuộc hành trình, cô ấy không đơn độc.

bi bo nuoc y 3

"họ gọi cho tôi chỉ để đảm bảo: tôi đã ổn"

Đúng là Moricci đã gặp rất nhiều người trong chuyến đi của mình. Cô ấy nói: "Via Francigena không phải là cung đường đi bộ qua sa mạc hay núi đá. Điểm bắt đầu và điểm đến luôn nằm trong một thị trấn, chuyến hành trình đi qua những cánh đồng, rừng, đường núi, đường làng. Tôi gặp nhiều người đang làm việc trên cánh đồng, những người dân địa phương đang đi dạo với chú cún con của mình". Chào hỏi họ, Moricci nhận thấy rằng mọi người đều rất thân thiện và thích thú về hành trình của cô.

Cô kể lại một vài cuộc gặp đáng nhớ - một cuộc gặp gỡ với một người đàn ông làm việc trên cánh đồng ở Apulia, tò mò và cảm động trước sự dũng cảm và nghị lực của Moricci khi đi bộ một mình; và một cuộc gặp khác với Antonio, một thợ may 81 tuổi đã nghỉ hưu. Cô cũng gặp hai nữ tu, Cristina và Rosangela, đã nhiều năm nay, họ mong muốn rời bỏ cuộc sống hiện tại và lên núi ở. Hiện tại, họ sống ở Eremo di Perloz, làm mật ong, chăm sóc vườn rau, và thỉnh thoảng tiếp đón những nhà thám hiểm như Moricci.

bi bo nuoc y 4

"Tôi cảm nhận được sự tự nhiên, thuần khiết trong mối quan hệ giữa người với người. Đặc biệt trong giai đoạn dịch bệnh, giãn cách xã hội và sự bùng nổ công nghệ, những hành động đơn giản nhất, sự nhân văn là điều vô cùng đáng quý" Moricci chia sẻ. "Rất nhiều người sẵn lòng giúp đỡ tôi, nói chuyện, mời tôi một ly nước hoặc cà phê, một chuyến xe, dành cho tôi những lời tốt đẹp, sự động viên, hoặc xin số điện thoại gọi cho tôi chỉ để đảm bảo: Tôi đã ổn".

bi bo nuoc y 3b

Về chỗ ở, Moricci đã tận dụng tối đa “hộ chiếu hành hương” của mình, thứ giấy tờ cá nhân cho phép đến các khu nghỉ chân dọc đường, bao gồm các tu viện, nhà nghỉ. “Vào cuối tháng 6, tháng 7, các phòng trọ còn nhiều phòng trống, số lượng người ở ít, vì vậy nên rất an toàn” cô nói. “Tôi đã có cơ hội được ngủ trong những nhà thờ lớn nhất ở trung tâm các thành phố như Lecce, Pietrasanta và Brindisi".

bi bo nuoc y 6

những bài học về giá trị con người

Tất nhiên, chuyến đi của Moricci không phải là không có trục trặc: một cơn bão ở vùng núi Valle d'Aosta, tiếng chó sủa lạc ở vùng nông thôn giữa Campania và Apulia, bị lạc trong một cánh đồng ngô không người - không internet, và cảm giác dễ bị tổn thương khi ở một mình, là những thách thức mà cô gặp phải. “Tôi đã học được cách tự chủ và tự rèn luyện bản thân trong những thời khắc khó khăn” cô nói. “Tôi học được rằng chính tâm trí đã ngăn cản chúng ta - trước khi đi, tôi đã rất lo lắng. Tôi cần bước đầu tiên đó… để làm tan biến mọi nỗi sợ hãi của mình”.

Giờ đây, Moricci đã trở về nhà, cô ấy có thể suy ngẫm và hồi tưởng, phần lớn nhờ vào những tấm bưu thiếp mà cô ấy đã tự gửi hai ngày một lần từ các thị trấn khác nhau. “Trải nghiệm này, trong mùa dịch lịch sử này, chính là lúc tôi tự tìm về 'thời Trung cổ' của mình - làm những việc đơn giản như đi bộ; gặp gỡ mọi người, trò chuyện, lắng nghe họ; học hỏi, chiêm ngưỡng thiên nhiên và hòa mình vào nó; thức dậy lúc bình minh và đi ngủ lúc hoàng hôn”.

bi bo nuoc y 7

Khi tương lai của thế giới chưa có gì chắc chắn, Moricci đã học được cách đón nhận hiện tại. Cô cho hay "Chuyến đi này dạy cho tôi cách tận hưởng khoảnh khắc mình đang sống vì ngày mai sẽ là một ngày mới với một điểm đến khác".

Vào thời điểm mà tất cả chúng ta phải ở nhà, quanh quẩn với những góc sân sau và tìm kiếm niềm vui ở đó, Moricci phần nào đó đã nhắc nhở về vẻ đẹp của người Ý: “Tôi khám phá ra rằng trái tim rộng lớn của người Ý phải chào đón nhiều hơn những người đi thám hiểm như tôi, những trải nghiệm mà họ muốn chia sẻ, niềm tự hào mà họ có được khi sống ở đất nước này, khát vọng tự do và lòng dũng cảm của họ là điều vô cùng trân quý".

Huyền Châu - Nguồn: Travel+Leisure
RELATED ARTICLES