Là một người thích đi du lịch, tôi nghiện thú vui gửi những tấm postcard cho bạn bè. Nhưng khác với những tấm card ghi vội trong vài phút tạt vào một bưu điện ven đường hay trong lúc tha thẩn chờ máy bay, Giáng sinh là dịp tôi ở lại, ngồi chậm rãi làm những tấm thiệp màu và viết những lời yêu thương tha thiết nhất. Bởi từ lâu tôi thầm coi Giáng sinh như một ngày lễ trọng đại trong năm, dù chính thức ra, Giáng sinh không có dấu trên lịch của người Việt.
Những người theo đạo nô nức đã đành, một kẻ vô thần như tôi cũng không bỏ lỡ cơ hội này để sắm một vài mảnh giấy con con, một cuộn ruy băng lụa màu và tự ép mình lôi bút vẽ ra khỏi ngăn kéo. Tôi thường viết, vẽ bất cứ thứ gì nảy ra trong đầu với ước muốn những người nhận được sẽ yêu mến một phần suy nghĩ của tôi ở ngay thời điểm đó. Như một thứ thần giao cách cảm được vẽ lên bằng màu.
Ý tưởng nảy ra vài năm trước, khi hai cô bạn người Đức ở lại nhà đã không thể tìm thấy một tấm thiệp Giáng sinh đúng chính tả nào ở dọc phố Hàng Gai và quyết định làm cho tôi một tấm thiệp từ vỏ hộp kẹo. Kho báu của hai cô gồm vài chiếc kẹo còn sót lại trong những buổi du hí trước đó, một chiếc bánh mua ở cửa hiệu tạp hóa đầu ngõ và rất nhiều lời chúc bằng các thứ tiếng khác nhau mà các cô học lỏm trong chuyến hành trình mười mấy tháng. Bánh kẹo chúng tôi chia nhau ăn hết trong sáng hôm đó, cái hộp thì biến mất sau vài lần dọn nhà. Nhưng thói quen trao đổi thiệp đã trở thành một nghi lễ tình bạn không cần hẹn giữa chúng tôi.
Tình cảm nếu chỉ bẽn lẽn gói ghém thì thật không đủ. Người ta luôn cần hoa,quà, ôm, hôn và những lời âu yếm. Có lẽ vì thế mà những ngày lễ ca ngợi tình thân dù là vay mượn như Giáng sinh, cũng không bao giờ là thừa đối với người Việt.