Chạm vào xuân - Tình yêu chớm nở và kết trái
Tình yêu lúc mới đầu như hoa mùa xuân nảy nở, đâm chồi thường đem đến những trải nghiệm rất tươi mới. Không chỉ là những cảm xúc rung động đầu đời, chuyện tình yêu khi người ta còn trẻ, chất chứa biết bao nỗi niềm.
“Mình gặp anh ấy khi mình còn học cấp 3, như kiểu “tiếng sét ái tình” mình có cảm tình ngay với anh từ lần gặp đầu tiên. Nhưng lúc đó chắc do còn trẻ, chưa có duyên nên cả hai không thành đôi. Sau đó cả hai cũng có cuộc sống riêng và những mối quan hệ khác, vậy là cũng chẳng còn liên lạc với nhau nữa” - Phạm Phương Trinh (24 tuổi) kể lại hành trình tình yêu của mình với người chồng Việt Anh (25 tuổi).
Tưởng như mùa xuân của hai người qua đi và tình cảm ấy sẽ mãi là kỉ niệm đẹp. Nhưng một lần nữa, Phương Trinh chạm vào mùa xuân năm mười tám tuổi của mình. Cô xúc động: “Ba năm sau, mình vô tình thấy tài khoản Instagram của anh và cũng nghịch ngợm nhấn theo dõi nhưng lại hủy ngay sau đấy. Bất ngờ là anh đã nhấn theo dõi lại liền rồi còn nhắn tin hỏi thăm mình nữa chứ. Lúc này cả hai lại đang độc thân nha. Tụi mình quyết định “quen lại từ đầu” lần nữa để xem có yêu nhau không”.
Sự kết trái của tình cảm đã giúp Phương Trinh, Việt Anh chính thức về một nhà khi cô đón nhận tin vui về sự có mặt của bé Ichi - con của hai người. Việt Anh vốn là vũ công, anh tham gia chương trình Street Dance và phải bay vào Sài Gòn để ghi hình. Ngày Phương Trinh sinh cũng là ngày Việt Anh phải ra sân bay. Đêm trước khi sinh con, Phương Trinh mệt lả nằm chờ cơn chuyển dạ. Nhưng việc sinh nở không dễ dàng, nhanh chóng như vậy.
Cả đêm, cô đau đớn bám vào thành giường, còn Việt Anh xót xa nhìn mà chỉ trách mình không thể chịu giúp Phương Trinh cơn đau ấy. Rồi vài tiếng trôi qua thật dài với những cơn co toát mồ hôi hột nhưng Trinh vẫn chưa thể sinh thường. Cô chuyển sang sinh mổ - điều mà bản thân sợ hãi nhất.
Tưởng như sinh xong, cô sẽ tạm quên đi việc chồng phải đi thi mà thở phào dưỡng sức nhưng không, Phương Trinh nhổm dậy hỏi Việt Anh sao còn ở đây, sao chưa đi ra sân bay. Những giọt nước mắt lã chã rơi trên gương mặt xanh xao của cô gái vừa vượt cạn như minh chứng cho thứ tình cảm tuổi xuân thì vừa ngây ngô nhưng cũng không kém phần mãnh liệt.
“Trong suốt quãng thời gian quen rồi bên nhau tụi mình phải yêu xa. Cũng có những lần cãi vã, có những lúc buồn chán nhưng chưa khi nào tụi mình có suy nghĩ sẽ chia tay nhau. Thứ quan trọng nhất trong mối quan hệ này vẫn là niềm tin bởi nếu không có nó thì chưa chắc chúng mình đã cho nhau cơ hội thứ hai. Nếu như không có niềm tin thì chúng mình cũng không thể nào yêu xa lâu được tới vậy”. Mùa xuân thường đem đến cho con người ta những rung động rất khẽ khàng, tinh tế đến vậy.
Hạ về trước sân - Những xuyến xao rực rỡ trong ta
Khi người ta trưởng thành hơn tình yêu như bước sang mùa hạ, tình yêu vào độ chín đều như thức quả trĩu cây. Nó còn đem tới dư vị ngọt ngào của những con người đang ở điểm cuối của thanh xuân. Quỳnh Trâm (31 tuổi) chia sẻ câu chuyện tình cảm hết sức giản dị mà tràn đầy niềm vui khi đã bước sang tuổi trưởng thành.
Quỳnh Trâm vốn là giảng viên Đại học, đã gặp gỡ Vũ Anh (31 tuổi - kỹ sư xây dựng) tại buổi họp lớp cấp một. Tưởng như chỉ lướt qua nhau như những người bạn cũ, nhưng họ đã cho nhau cơ hội để làm quen, tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Cả hai đều trải qua những sóng gió của tình yêu, nhất là Quỳnh Trâm, cô tưởng như khó có thể yêu ai nữa. Tuy nhiên, Vũ Anh, chàng kỹ sư xây dựng hiền lành, nhút nhát đã đem đến cho cô những rung động rất nhẹ nhàng tưởng như đã không thể tìm lại từ lâu.
Ở độ tuổi không còn trẻ, dường như họ sẽ yêu theo cách khác, nhưng không Vũ Anh và cô bạn gái của mình vẫn thường duy trì những thói quen hẹn hò vô cùng giản dị như thời sinh viên. Họ cùng nhau đi ăn vỉa hè, uống nước, đi dạo dưới bầu trời đầy sao.
Những đêm trời trở gió, biết Quỳnh Trâm thèm ăn vặt, Vũ Anh không ngại đi hơn 20 cây số từ chỗ làm chỉ để tạt qua quán quen mua cho bạn gái túi hạt dẻ còn nóng rồi lại hối hả đi làm.
Trong cơn gió chiều đìu hiu, ánh nắng hắt lên nơi góc sân Quỳnh Trâm ngồi uống nước, cô chia sẻ: “Chồng mình là người dịu dàng, biết lắng nghe, nhường nhịn, bao dung và chung thủy. Cùng sở thích là điều tốt, ko cần chung quá nhiều sở thích vì mỗi người là cá thể khác biệt, tuy nhiên vài sở thích chung có thể kéo hai người lại gần nhau”.
Gặp lại nhau sau mười sáu năm vào ngày họp lớp giữa trưa hè nắng gắt, Quỳnh Trâm và Anh Vũ quyết định tiến tới hôn nhân một năm sau đó, cũng là buổi chiều mùa hạ oi ả. Cuối cùng, bé Bon đến với cặp vợ chồng cũng trong một ngày nắng hạ.
Chợt nổi lên cảm xúc mãnh liệt, Quỳnh Trâm ngân nga bài thơ mà cô đã viết: “Bài thơ "Gửi lòng cho mây trắng" là bài thơ mình viết cho cả anh và con. Trong đó có kể lại chút xíu về câu chuyện tình yêu của mình, lời thủ thỉ với chồng”.
“Ta gặp nhau:
Mười sáu năm sau …
Em đã là cô giáo.
Vườn hồng ngỏ lối ai vào
Dăm lần lỡ hẹn biết nao mới thành?”
Dường như mùa hạ chứng kiến, ghi dấu tình yêu bé nhỏ, đơn sơ mà tràn đầy sự gắn kết, vẹn tròn của Quỳnh Trâm: “Thời điểm hai người gặp lại nhau là khi anh 27 tuổi và mình 26 tuổi, cả hai đều đã trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm, tưởng như ko thể mở lòng với ai được nữa. Nhưng khi gặp lại nhau và dành tình cảm cho nhau thì cả hai đều nhận ra là tình yêu chưa bao giờ chết đi, kể cả khi ở độ tuổi gần 30. Chị vẫn rung động, có những giận hờn, hoang mang, hạnh phúc giống như 1 thiếu nữ lần đầu biết yêu. Vừa trẻ con mà lại vừa đằm thắm”.
Thu sang thay lá - San sẻ chút tình
Ở những năm đầu bước vào tuổi tứ tuần, chuyện tình yêu nhuốm thêm sắc vàng lắng đọng tựa trời thu thay lá. Nhân tiết trời dễ chịu của ngày mưa, tôi mời anh Chu Xuân Hiếu (45 tuổi) và chị Trần Thủy Tiên (33 tuổi) - vợ của anh Hiếu cùng trò chuyện về những cảm xúc của hai người yêu nhau lâu năm.
Anh Xuân Hiếu vốn xuất thân là đầu bếp cừ khôi. Quãng thời còn trẻ, anh phải đi đây đi đó để học nấu những món ngon. Anh sang Trung Quốc du học, đi khắp nơi làm việc. Khoảng thời gian đó, anh và chị Thủy Tiên không ở gần nhau nhưng hai người vẫn “giữ lửa” cho mối tình này thật nồng nàn qua cách họ quan tâm, chăm sóc lẫn nhau.
Với anh Xuân Hiếu và chị Thủy Tiên đã trải qua quãng thời gian rất dài bên nhau, họ thấu hiểu sâu sắc tình yêu, sự gắn kết giữa hai cá thể độc lập cần rất nhiều sự tôn trọng, thấu hiểu mới có thể bền lâu: “Lúc yêu có thể sao cũng được, nhưng khi cưới phải nghiêm túc tìm hiểu khuyết điểm của đối phương. Nếu mình yêu cái ưu điểm của họ, thì cái khuyết điểm mình cũng phải xem xét rõ ràng. Họ cũng vậy thôi, họ cũng chấp nhận cái ưu và cái khuyết của mình”. - chị Thủy Tiên mỉm cười.
Anh Xuân Hiếu cũng cười và nhìn vợ với ánh mắt trìu mến xen vào vài câu bông đùa. Anh tâm sự rằng mình rất may mắn khi lấy được chị Thủy Tiên. Chị vốn xuất thân là sinh viên học Tây Y nhưng vì theo chồng nên đã bỏ việc ở bệnh viện về tiếp quản cơ nghiệp kinh doanh Đông Y của gia đình nhà chồng. Chứng kiến sự vất vả một tay chăm con, một tay quán xuyến việc nhà cửa và công việc làm ăn, anh Xuân Hiếu càng cố gắng nỗ lực hơn nữa để vợ bớt mệt nhọc.
Chị Thủy Tiên chia sẻ: “Trong thời gian lập gia đình mình xem mình thiếu gì, họ hàng nhà chồng ra sao để từ đấy mình cân đối và thay đổi cho phù hợp”.
Dù đã yêu nhau mười mấy năm nhưng hai người vẫn thường xuyên trêu đùa, làm cho đối phương cảm thấy thoải mái thay vì chán nản vì chuyện tình lâu năm.
Anh Xuân Hiếu cho rằng tình yêu của vợ vô cùng to lớn, thiết thực khi cô tự nguyện hy sinh sự nghiệp để ở nhà chu toàn mọi việc: “Đôi khi trong chuyện tình cảm, hai người phải hiểu, thông cảm và biết bỏ qua những việc không như ý mình muốn thay vì soi mói thì mới đi dài lâu với nhau”.
Anh còn nhấn mạnh: “Sự tin tưởng là quan trọng nhất!”. Có thể thấy, đâu cần tình yêu ồn ào hay quá to tát, tình cảm xuất phát từ tấm lòng chân thật và ý nguyện san sẻ, giúp đỡ nhau lúc gian khó mới là một tình yêu đáng trân trọng.
Đông ấm áp - Ôn lại bức thư tình
Câu chuyện cuối cùng mà Travellive muốn kể là chuyện tình đầy lãng mạn của cô Hạnh và bác Mạnh Quỳnh khi đã ở tuổi ngoài sáu mươi.
Trò chuyện cùng Huyền Trang (32 tuổi) - cô con gái lớn của gia đình, phóng viên biết thêm được câu chuyện tình cảm đầy xúc động và đẹp đẽ: “Chuyện tình của bố mẹ mình theo như chị được kể thì bố quen mẹ do cùng chơi chung trong nhóm các cô chú đồng trang lứa tên Tự Nguyện. Ngày xưa các cụ kỹ chuyện chọn rể lắm, bà ngoại chị ai tán mẹ đến nhà cũng đuổi không hiểu sao mỗi bố đến là ưng. Yêu nhau một năm rồi cưới. Nhưng bố luôn nói đùa với mẹ là mẹ đi qua phố Cầu Đất thấy bố đang chơi violin đẹp trai lãng tử quá nên đem lòng thương bố rồi về chung nhà”.
Ngày mới về nhà bác Mạnh Quỳnh làm dâu, cô Bích Hạnh đã sống hạnh phúc trong vòng tay che chở của người chồng đầy tinh tế. Biết vợ không quen đi xe máy, bác Mạnh Quỳnh dậy sớm gần như 365 ngày trong năm để đưa vợ đến cơ quan chỉ trừ những ngày nghỉ.
Trong những năm tháng ấy, chàng trai kéo đàn violin cũng chưa để vợ phải rửa bát dù chỉ một ngày. Vốn cùng là giáo viên, lại có những quãng thời gian cơ cực, khó khăn, hai người rất ý thức gìn giữ nếp nhà hạnh phúc, yên ấm chỉ bằng sự nhường nhịn và hy sinh vô điều kiện.
Tới hiện tại, chuyện tình yêu của họ vẫn vô cùng đẹp khi cô Hạnh và chồng thường xuyên cùng nhau ra ngoài hẹn hò, tâm sự về cuộc sống. Dường như ở độ tuổi xế chiều, họ không cảm thấy giá lạnh của tuổi tác, tâm hồn mà cùng sưởi ấm cho nhau qua tình yêu bỏng cháy.
Huyền Trang xúc động đưa cho tôi những bức thư cũ, đã nhuốm màu thời gian, được bọc vô cùng cẩn thận. Bên trong bức thư, từng dòng chữ chân thành của bác trai Mạnh Quỳnh gửi tới bác gái:
“Bích Hạnh thân yêu…
Em, có lẽ em ngạc nhiên lắm phải không? Tại sao anh chẳng nói với em mà phải viết những dòng thư này. Anh hiểu, chúng mình ở gần bên nhau, chứ có phải xa cách ngàn dặm đâu. Em thân yêu, đến giờ đây anh cũng không thể hiểu nổi mình, thật là kỳ lạ. Những câu hỏi tại sao, tại sao mình lại không nói được với người mà mình yêu quý…”
(Bức thư có tuổi đời 34 năm)
Trong chiều dài của đời người, chuyện tình yêu cũng trải dài với muôn ngàn cung bậc cảm xúc khác nhau. Nhưng dường như, chuyện tình nào cũng đều gây những ấn tượng và khơi gợi cảm xúc sâu lắng bên trong mỗi chúng ta. Từ mùa xuân của cái chạm tay thật khẽ tới cái siết thật chặt dưới bóng cây lung linh nắng hè. Rồi chợt ta bắt gặp cái nhìn nhau trìu mến thiết tha, đâu đây phảng phất hương cốm mùa thu dịu nhẹ, cùng tựa đầu vào vai nhau sưởi ấm khi đông về. Dù khi căng buồm trên cuộc đời nhiều sóng gió thế nào đi nữa, thì tình yêu cũng là một nẻo để trở về.