Glasgow là thành phố lớn lớn nhất trong số 32 đơn vị hành chính của Scotland, và là thành phố lớn thứ ba (sau London và Brimingham) trong Vương quốc Anh. Tôi có ý định đi Scotland để tìm hang động Fingal’s, ghé thăm xưởng rượu mạch nha cổ, tìm kiếm lâu đài xưa cũ, nơi vẫn còn những chàng trai mặc Kilt (một chiếc váy len hoa văn ca rô có xếp li đến đầu gối). Nếu ai biết đến hình mẫu "Người thổi kèn túi của Nữ hoàng Anh" (The Queen’s Piper) sẽ biết đến trang phục này. Còn tôi biết đến trang phục này từ lúc nhỏ khi lần đầu đọc truyện tranh "Candy – Cô bé mồ côi" của tác giả Kyoko Mizuki. Tuy nhiên Glasgow là thành phố công nghiệp với hệ thống nhà thờ từ thời Trung cổ. Để đến được những nơi kể trên phải ghé Glasgow nên tôi đã dành một ngày khám phá trung tâm Glasgow trước.
Glasgow và những điều chưa biết
Địa điểm đầu tiên là nhà thờ Glasgow – tòa nhà lịch sử quan trọng nhất của thành phố có từ thế kỷ 12, còn được gọi là Nhà thờ St. Mungo hoặc nhà thờ High Kirk of Glasgow, cũng là nhà thờ trung cổ của Scotland duy nhất còn tồn tại sau cuộc cải cách Tin lành. Bên trong nhà thờ rộng lớn là kiến trúc Gothic đặc trưng, căn phòng lớn nhất trong nhà thờ chính chứa ngôi mộ của Thánh Mungo, người sáng lập ra giám mục, được chôn cất ở đây vào năm 603 sau Công nguyên. Phía sau nhà thờ là khu mộ Glasgow Necropolis có mộ của một số nhân vật nổi tiếng. Thấy nhiều người đi lên khu mộ nên tôi tò mò đi theo rồi sau đó đi bộ một mình giữa 12 giờ trưa cũng hơi rờn rợn.
Trên đường về tôi có đi ngang một số biểu tượng của thành phố như William III statue (King of England, Scotland and Ireland), tháp đồng hồ Merchant City, nhà thờ St Andrew’s, đài phun nước Doulton… Ấn tượng với tôi về Glasgow lại là những bức tranh tường khổng lồ ở gần trung tâm quảng trường George.
Trong lúc còn mải mê khám phá thành phố thì anh đồng nghiệp bất ngờ thông báo phải về Việt Nam trước. Bị thay đổi kế hoạch đột ngột, tôi cứ loay hoay vừa khám phá Glasgow vừa tìm hiểu nên đi tour nào. Mọi việc trở nên khó khăn khi các tour 3-4 ngày không còn phù hợp với quỹ thời gian eo hẹp, tôi đành tìm đến những tour đi về trong ngày, rồi từ đó mới đặt tàu đến các thị trấn trước khi đi day tour. Mãi đến 4 giờ chiều, trong lúc đang ăn trưa, vừa ăn vừa lướt lướt thì phát hiện ra có tàu đi Oban chuyến 6 giờ chiều, từ đó có day tour của Staffatours đi Fingal’s Cave. Thế là vội đặt tour rồi ăn nhanh để về trả phòng cho kịp chuyến tàu.
Từ khách sạn ra ga tàu không xa nhưng trời mưa lác đác cộng thêm không khí lạnh đầu thu khiến việc đi bộ mất nhiều thời gian hơn. Ngược xuôi giữa dòng người đang tan tầm đến được ga tàu thì tôi gặp sự cố với việc đổi vé cứng: sau khi đặt online, bạn phải dung chính thẻ tín dụng đã thanh toán để đổi vé cứng tại ga tàu, nhưng tôi dùng thẻ để quên trong vali gửi nhà bạn ở London để thanh toán. Phải mất một lúc năn nỉ trình bày các kiểu với nhân viên cấp vé cứng, chị quản lý của nhân viên đó đồng ý dùng thẻ cá nhân để duyệt trường hợp của tôi.
Trong lúc vội vã, thay vì ra thẳng bến xe buýt như chị quản lý hướng dẫn thì tôi hỏi người đi đường thêm lần nữa vì cứ nghĩ đi xa phải đi tàu chứ sao đi xe, và được chỉ đi ngược vô trong ga tàu. Chờ một lúc mới thấy bảng điện tử hiển thị hướng dẫn phải đi xe buýt trước khi chuyển qua tàu nhưng không thấy trạm xe buýt đâu đành quay ra phòng vé hỏi thông tin. Cứ thế đeo balo 7-8kg đi qua lại mấy lượt mới tìm được trạm xe buýt nằm ngoài khu ga tàu nhưng lúc này lại không thấy xe buýt có tên chuyến, lại phải đi ngược vài chục mét gặp nhân viên hỏi xong chắc chắn mới lên xe khác gọi là open bus. Chỉ trễ một chút nữa là không còn chuyến nào đi Oban trong ngày, mà đợi qua hôm sau thì mất một ngày nữa mới được đi tour, rồi sẽ trễ và không kịp đi Skye sau đó.
Từ Glasgow đến thị trấn Oban
Từ trung tâm Glasgow đến Crianlarich, xe xuyên qua công viên quốc gia Loch Lomond & Ben Lomond đẹp như tranh. Nếu có thời gian thuê xe tự lái đến đây cắm trại thì tuyệt vời! Ngồi cùng hàng ghế với tôi là một cô tầm 60 tuổi, thấy tôi đi một mình và thỉnh thoảng chụp hình trên đường, cô ấy bắt chuyện rồi chỉ một số điểm nổi tiếng trên đường đi và hối tôi chụp hình.
Hơn 8 giờ tối, xe tới Crianlarich sớm nhưng không dừng ngay chỗ lên tàu mà phải di chuyển lên dốc một đoạn tầm 500m. Thấy chị kia vừa đeo balo vừa kéo hai vali rồi chờ mẹ già nên tôi kéo phụ một vali lên tàu. Hỏi han qua lại, nghe hai người đó cũng ở Oban, tôi hỏi thăm dự là được ở ké một đêm cơ mà họ ở xa ga tàu nên gợi ý vài hostel. Cả thị trấn nhỏ xíu có bao nhiêu chỗ thấy ổn đều hết phòng, chỗ còn phòng thì mắc và xa bến cảng vì sáng hôm sau tôi phải đi tour sớm. Sau nỗ lực tìm hostel không được, tôi quyết định qua đêm ở ga tàu vì bến cảng ngay đối diện.
Tàu dừng ở ga Oban lúc 9 giờ 30 phút tối. Tôi bị bất ngờ với ga tàu ở Oban: siêu nhỏ! Thật ra đây chỉ là một phòng vé kế bên đường ray, tất nhiên không có phòng chờ. Tôi hỏi nhân viên soát vé cho ngủ tạm qua đêm rồi sáng hôm sau đi sớm nhưng họ không đồng ý, soát vé xong phải đóng phòng vé đi về.Lủi thủi xách balo ra bờ kè ngồi ngó chim chóc đi lại dưới bờ biển, vừa ngó vừa tiếp tục lướt booking, agoda, hostel và mấy trang web chị hành khách đã gửi thông tin nhưng vẫn không có. Chỗ gần nhất là Backpackers và Backpackers plus cũng chỉ còn phòng trống ngày hôm sau. Tôi đặt tạm, tính gửi đồ trước cho nhẹ rồi đi bộ gõ cửa hỏi trực tiếp mấy chỗ nghỉ được quánh dấu trên bản đồ, nhưng họ cũng không nhận giữ hành lý. Mất cả tiếng loanh quanh với balo nặng trĩu mà ko kiếm được chỗ nghỉ nào còn phòng. Thị trấn nhỏ nên 10 giờ tối người ta đóng cửa hết.
Tuyệt vọng trong việc tìm phòng giữa 10 giờ tối, tôi quay lại Backpackers plus hỏi lần nữa, năn nỉ nhân viên cho ngồi tạm chỗ lễ tân chờ trời sáng nhưng họ nhất quyết không cho. Trời đã khuya không còn chỗ nào để đi, tôi quyết định ngồi tạm hành lang nhỏ trước Backpackers plus. Ít ra chỗ này có thể tránh gió, có góc khuất không bị để ý. Backpacker plus là hostel nằm gần Backpacker - nơi tôi đặt phòng cho tối hôm sau, được chuyển đổi công dụng từ nhà thờ cũ, tầng dưới chỉ có vài phòng khoá cửa và hành lang nhỏ kiểu lối đi giữa các phòng và lối lên tầng trên nơi có quầy lễ tân, nhờ vậy tôi có chỗ ngồi tạm. Oban ở vĩ độ cao và trời gần qua thu cộng thêm mưa phùn, mỗi cơn gió thổi qua là lạnh tê tái. Tôi co ro suy nghĩ: làm sao có thể chịu đựng nguyên đêm?
Gần 1 giờ sáng có một bé nhân viên Backpackers Plus xuống đổ rác, thấy tôi co ro thì đem mền ra cho mượn tạm, tôi tranh thủ mượn chìa khoá xin đi vệ sinh liền. Ngồi một lúc vật vờ chưa dám ngủ thì bé đó chạy xuống nói kiếm được phòng cho tôi rồi, ngay kế bên luôn. Do chị chủ nhà đó đang chăm con nhỏ và hai bé song sinh thức giấc khuya nên vô tình chị thấy tin nhắn tìm phòng. Mà tôi lo lo kiểu đi mà bên kia không nhận rồi quay lại bên này đóng cửa mất chỗ là khóc trong mưa! Thấy tôi lưỡng tự, bé đó dẫn qua tận nơi, “bàn giao” cho chủ nhà xong mới rời đi. Tôi cảm ơn rối rít và hẹn gặp lại để tôi mời ăn tối.
Ngủ trong phòng có máy sưởi, có nệm êm, có chăn ấm mà tôi vẫn thấy lạnh. Nếu phải ngồi ở ngoài cả đêm, tôi không biết mình sẽ thế nào. Một trải nghiệm đáng nhớ trong đời!