Phim kể về nỗi buồn vô hạn và những bất ổn trong hôn nhân của một cặp vợ chồng giữa lòng nước Mỹ. Có lẽ họ vẫn sẽ bị New York hoa lệ lừa phỉnh rằng mình vẫn ổn, cho tới khi phát hiện cửa sổ căn hộ đối diện không che rèm, cặp đôi bên đó làm tình mỗi đêm và dành cho nhau những cử chỉ âu yếm. Đó chính là khoảnh khắc họ nhận ra, họ cô đơn trong chính căn nhà của mình, cô đơn giữa lòng thành phố xa hoa bậc nhất thế giới.
Không chỉ New York, có một nỗi cô đơn, một sự bất ổn trong lòng nước Mỹ đã được nhắc tới từ rất lâu trước đó: Sự chênh lệch giàu nghèo, những bất đồng về văn hoá - chính trị, nạn phân biệt chủng tộc, và cả những nỗi buồn bực kéo dài khi đối chiếu bản thân với cuộc sống của người khác.
Người Mỹ vẫn tự hào gọi Pocatello là “thủ đô của những nụ cười”, bởi ở đó người dân coi việc mỉm cười là thiết yếu. Bất cứ dấu hiệu nào của sự rầu rĩ đều bị bài trừ, thậm chí coi là phạm pháp. Không chỉ có Pocatello, dường như thành phố New York cũng đang khoác lên mình tấm áo choàng của sự hạnh phúc giả dối - trong khi năm 2014, một cuộc khảo sát chỉ ra rằng New York chính là thành phố kém hạnh phúc nhất của Mỹ.
Ở đây, người ta lo về mọi thứ. Người thu nhập thấp lo về chi phí sinh hoạt, giới trung lưu không thoải mái khi kém cạnh tầng lớp “thượng lưu”, những người có tiền đố kị vì chưa mua được máy bay riêng. Người giàu hay than phiền, lo lắng về tương lai của con cái. Và những người giúp việc, đầu bếp… lại luôn tự ti về công việc của mình.
Bằng cách nào đó, họ vẫn phải che giấu đi sự bất ổn của mình và nhìn vào “ô cửa sổ” của người khác mà sống tiếp - như cách mà Marshall Curry đã miêu tả trong tác phẩm The Neighbors' Window của mình.
Chỉ đến khi Alli - nữ chính nhận ra rằng phía sau khung cửa sổ nhà đối diện, cặp nam nữ cũng đang thầm lặng quan sát và ao ước một cuộc sống như gia đình mình, mọi chuyện mới ngã ngũ. Alli hài lòng hơn với cuộc sống hiện tại.
Kết phim, là khung cảnh gia đình Alli được nhìn qua một khung cửa không rèm. Không rõ đó là điểm nhìn từ ăn hộ phía đối diện, hay từ một gia đình khác đang nối tiếp vòng tròn bất ổn tại thành phố New York. Nhưng có một điều chắc chắn, bộ phim này đã đánh động rất nhiều cư dân Mỹ, những người vốn bình thản hay đang lo lắng, những người đứng bên này hay cả bên kia cửa sổ. Và một bộ phim như thế xứng đáng được Oscar gọi tên…