SẮC THU CAO NGUYÊN MÙA CAO ĐIỂM DU LỊCH
Tập hợp nhau chủ yếu qua online, nhóm phượt thủ nghiệp dư 12 người chúng tôi trước lúc xách ba lô lên đường còn chưa nhớ mặt và thuộc hết tên nhau. Tới lúc sắp lên xe mọi người mới “té ngửa” khi biết trình độ tiếng Trung của tôi với tư cách phiên dịch chính cho đoàn, chỉ ở mức “học 2 tháng từ 3 năm trước”.
Nhưng “liều ăn nhiều”, cả đoàn vẫn rộn rã lên xe thẳng tiến cửa khẩu Hữu Nghị Quan. Mở màn khá thuận lợi khi đoàn sớm gặp được "quý nhân phù trợ" là một bạn đồng hành có vợ chưa cưới ở Nam Ninh. Quý nhân gọi điện nhờ cô ấy giúp chúng tôi đặt trước vé tàu hỏa Nam Ninh - Côn Minh.
Vì thế tới Nam Ninh chúng tôi đỡ cập rập, còn kịp ăn tối trước khi lên tàu. May mắn là lại có quý nhân nữa xuất hiện. Anh Đông với tầm vóc cao lớn của cư dân vùng Đông Bắc Trung Quốc tình cờ ngồi ghế gần đội hình nhóm "phượt" Việt. Chớp thời cơ, tôi tranh thủ luyện thực hành tiếng Trung, nhưng lại khiến anh Đông tròn mắt khi biết đoàn khách Việt sẽ trải qua hành trình 9 ngày trên đất nước rất ít xài tiếng Anh này, mà chỉ với vốn tiếng Trung làng nhàng như thế.
Quý nhân Đông xởi lởi nhận luôn trách nhiệm giúp chúng tôi mua vé tàu chặng Côn Minh - Nam Ninh và cả vé xe bus đi tiếp tới Lệ Giang. Xuống ga Côn Minh, với sự hỗ trợ quý báu của anh Đông - “dịch” từ tiếng Trung “nhanh” sang tiếng Trung “chậm” dễ hiểu hơn - chúng tôi nhanh chóng mua được vé tàu và xe bus cho đoàn đi Lệ Giang. Chia tay anh Đông ai cũng xúc động cảm ơn tình cảm ấm áp của người bạn mới quen.
Xe bus “xịn xò”: 2 tầng, ghế ngồi thoải mái như đi máy bay, thiết bị hiện đại, đường cao tốc “chuẩn”, cảnh sắc lá vàng - lá đỏ tuyệt đẹp hai bên đường khiến cả nhóm quên hết mệt mỏi, thi nhau chụp choẹt.
HOÀI CỔ VỚI “VENICE PHƯƠNG ĐÔNG”
Xe đến Lệ Giang vào cuối giờ chiều, cả đoàn bắt taxi thẳng tiến Lệ Giang cổ trấn cách đó không xa. Cùng thuộc tỉnh Vân Nam nhưng mỗi điểm đến du lịch trong cái gọi là hành trình “bên đường chân trời” lại có những nét riêng cuốn hút khác nhau. Biểu tượng Bánh xe gỗ quay guồng nước lớn nổi tiếng của Lệ Giang cổ trấn kia rồi, nhưng mà… trời ơi, sao đông người thế!
Thành phố Lệ Giang bao gồm: khu đô thị mới (New Town), Đại Nghiên (Dayan) cổ trấn - cũng là Lệ Giang cổ trấn (Lijiang Old Town), Thúc Hà (Shuhe) cổ trấn và Bạch Sa (Baisha) cổ trấn.
Lệ Giang cổ trấn vốn là cố đô của Vương quốc Nanxi, được xây dựng từ cuối đời Tống - đầu đời Nguyên, với diện tích 3,8 km2, nằm ở độ cao 2.400 m trên cao nguyên Vân Quý cách Côn Minh 500 km. Không chỉ hấp dẫn bởi phong cảnh đẹp như “bước ra từ truyện cổ tích”, Lệ Giang cổ trấn còn cuốn hút bởi bề dày lịch sử thể hiện qua những nét văn hóa truyền thống độc đáo. “Miền cổ tích” này nổi tiếng nhất về hệ thống đường thủy và 354 cây cầu vắt qua sông với mật độ 93 cầu/km2, nên còn được mệnh danh là “Venice phương Đông” và đã được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới từ năm 1997.
Lệ Giang là cổ trấn với dân số khoảng 30.000 người, bao gồm chủ yếu là dân tộc Bạch, Naxi và người Tạng. 30% cư dân Lệ Giang vẫn giữ gìn các nghề thủ công truyền thống như đúc đồng, chạm bạc, dệt và thêu, thuộc da và lông thú; góp phần tạo thêm nét cuốn hút cho các điếm du lịch ở Lệ Giang.
Sự cố 1/3 Lệ Giang cổ trấn bị phá hủy trong trận động đất hồi tháng 2/1996 đã lùi xa, nay điểm du lịch nổi tiếng này vẫn luôn trong tình trạng quá tải. Cao điểm nhất là dịp cuối thu - đầu đông với phong cảnh lá vàng - lá đỏ và tuyết trắng tinh khôi đẹp mê hồn như ở “xứ sở thần tiên” tại khu danh thắng Ngọc Long Tuyết Sơn.
Khác với tưởng tượng trước đây của tôi về sự yên bình, cổ kính, rêu phong… Lệ Giang tuy vẫn đậm vẻ hoài cổ nhưng đã pha nhiều nét hiện đại với bầu không khí sôi động giữa lung linh sắc màu; dòng du khách tràn ngập những con đường đi bộ lát đá nhỏ xinh; hai bên đường san sát cửa hàng, cửa hiệu, quán xá…
Du khách nào tới Lệ Giang cổ trấn cũng muốn ghi lại khoảnh khắc đắm mình trong bầu không khí trong lành, bên những hàng dương liễu duyên dáng thả từng chùm lá thướt tha, những cây cầu gỗ cong cong bé xíu bắc qua dòng kênh nhỏ nước rất trong, thấy rõ từng chùm rong rêu xanh dập dờn theo sóng nước lô xô… Tối tối, trước các hàng quán thường có những màn trình diễn đón khách của các nữ vũ công xinh đẹp.
Vẻ mê chơi lập tức bừng lên trên từng gương mặt nhóm phượt Việt chúng tôi, ai cũng mải mê bấm máy, tạo dáng check-in ghi dấu ấn đã chinh phục chặng đường tới cổ trấn được ca ngợi là đẹp nhất Trung Quốc này.
Tôi cũng vừa tranh thủ chụp vài kiểu ảnh, vừa alo cho chị Mạn chủ nhà trọ được nhóm “phượt” Việt đi trước giới thiệu, nhờ thu xếp phòng trọ và ra đón đoàn đang lọt thỏm giữa biển người nô nức như trẩy hội đêm Giao thừa.
Vốn tiếng Trung của tôi đã trôi chảy hơn sau những cuộc “giao dịch” trên tàu xe theo kiểu “xoong thủng, chảo thủng… lỗ tại cũng thủng”. Bởi thế sau 3 phút trao đổi qua điện thoại, tôi mừng húm vì kịp đặt được 3 phòng cuối cùng vừa trống chỗ ở nhà trọ của chị Mạn, với giá 25 Tệ (khoảng 90.000 VNĐ)/ người.
Chất hành lý lên chiếc xe kiểu xe đạp lôi, chúng tôi về nhà trọ và lập tức bị cuốn hút ngay với căn nhà xinh xắn, được làm toàn bằng đá và gỗ, trước hiên nhà trồng liễu và có suối chảy qua - đúng đặc trưng nhà cửa vùng Lệ Giang. Cảm giác ấm áp và lãng mạn theo chúng tôi suốt chặng đầu của hành trình “bên đường chân trời” này. Quả là Lệ Giang rất xứng với danh hiệu một trong bảy “Thiên đường Trăng mật” hấp dẫn nhất thế giới.
Điểm đến tiếp theo trong lịch trình là Shangri-la, được mệnh danh là “Chân trời đã mất”, nhóm chúng tôi đẩy lên sớm 1 ngày vì giá vé rẻ hơn chỉ 600-700 Nhân dân tệ (khoảng 2,14 triệu - 2,5 triệu VNĐ). Nếu đi muộn hơn đúng dịp cuối tuần vé sẽ đắt hơn.
(còn tiếp)