Với Như Diễm, một bạn trẻ đam mê xê dịch, năm 2024 không chỉ được đong đầy bằng những chuyến đi mà còn là hành trình khám phá bản thân qua từng cung đường.
“Mình tự hào vì đã sống trọn vẹn một năm qua từng bước chân, biết ơn từng điều nhỏ bé xung quanh và yêu thương cuộc sống nhiều hơn”, Diễm chia sẻ khi hồi tưởng về những điểm đến đã tô sắc rực rỡ cho năm vừa qua.
Chuyến trekking đến Lùng Cúng mở ra một năm đầy hứa hẹn cho Diễm. “Cảm giác băng qua những con dốc dựng đứng, đón bình minh trên biển mây, rồi cùng bạn bè đếm ngược khoảnh khắc cuối năm giữa rừng rêu phong khiến mình vẫn lâng lâng mỗi khi nhớ lại”. Lùng Cúng không chỉ là một thử thách với hành trình gần hai mươi cây số mà còn là dịp để Diễm kết nối với những người bạn mới trong không khí ấm áp, mặc cho gió đông rít ngoài lán trại.
Sau Lùng Cúng, Diễm về quê Quảng Ngãi đón Tết. Chuyến ghé thăm Điện Trường Bà ở Trà Bồng mang lại cho cô cảm giác gần gũi nhưng không kém phần thiêng liêng. “Nơi đây là giao thoa văn hóa của người Kinh, Chăm, Kor và Hoa. Con đường dẫn đến điện phủ bóng cây xanh mát, phía trước là đồng lúa, sau lưng là rừng quế và dòng sông Trà Bồng hiền hòa”. Với Diễm, Quảng Ngãi không chỉ có những sản vật như tỏi Lý Sơn hay cá bống Sông Trà, mà còn níu chân người xa xứ bằng nét văn hóa và hương vị quê nhà đậm đà.
Từ Quảng Ngãi, Diễm đến Hội An và Đà Nẵng. Hội An với vẻ đẹp hoài cổ và những ngôi nhà rêu phong, đưa cô trở về với ký ức của một thương cảng sầm uất xưa kia. Còn Đà Nẵng – “thành phố đáng sống” lại khiến cô hiểu rằng danh xưng ấy không phải chỉ là lời khen tặng. “Ngoài những điểm nổi tiếng như Bà Nà Hills, Đà Nẵng còn có những góc thiên nhiên tuyệt đẹp như cung đèo Hải Vân hay bán đảo Sơn Trà”, Diễm chia sẻ.
Các cung đường trekking tiếp tục ghi dấu với Tà Chì Nhù và Hà Giang. Dù thời tiết không mấy thuận lợi, Tà Chì Nhù vẫn để lại trong Diễm ấn tượng sâu sắc với sắc trắng tinh khôi của hoa sơn tra. Diễm kể: “Hoa nở trắng cả thung sâu, đẹp đến mức mình có cảm giác như bước vào một giấc mơ thần tiên”.
Còn Hà Giang – vùng đất của những mùa hoa lại khiến cô nàng không thể chọn được thời điểm đẹp nhất. “Mỗi mùa, Hà Giang đều có nét quyến rũ riêng, từ tam giác mạch, hoa mận, đến cúc cam hay những mái nhà âm dương cổ kính chìm trong sương giá. Tất cả đều như một bức tranh sống động không ngừng thay đổi”, Diễm nói.
Chia sẻ với Travellive, Như Diễm cho biết, những chuyến đi với cô không phải là những tháng ngày rong chơi vô nghĩa lý, cũng không phải hoàn thành một nhiệm vụ rằng bao nhiêu tuổi phải đạt cột mốc bao nhiêu chuyến đi. Có những hành trình hoàn toàn ngẫu hứng, cô cứ thế đi với tâm thế đón nhận những điều mới mẻ, có khi là đi đến những vùng đất mới hoặc là quay lại nơi cũ nhưng lại cảm nhận với một góc nhìn khác. Ví như chuyến đi Mộc Châu, ban đầu Diễm muốn được đứng ở đỉnh Pha Luông, cảm nhận khung cảnh “Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”. Nhưng vì một số lý do cô lại đi theo một hướng khác và may mắn được đến bản Ba Phách, cách thị trấn Mộc Châu chừng 5-7 cây số.
“Mình đi vào lúc mùa hoa cải, hoa mận đều đã vãng nên chỉ có thể mường tượng ra cái màu trắng muốt đó chạy dọc bên đường kéo dài tới tận chân trời phía xa. Nhưng nơi này không chỉ vì những mùa hoa mới trở nên rực rỡ. Sau Tết, khi hoa đã tàn hết cũng là lúc triệu triệu mầm sống xanh mơn mởn đã nằm đợi sau một mùa đông đằng đẵng bắt đầu nhú lên.
Trong từng đợt gió mang theo hương cỏ cây dịu mát, một chút ấm áp của nắng xuân. Dù là tiếng sương sớm gõ trên mái, ánh hoàng hôn đỏ hồng lặng trên nền trời tím sẫm hay mùi đốt đồng len theo từng dải khói uốn lượn đều làm mình vương vấn nơi này. Những ngày không sóng điện thoại, không vội vã đi chỗ nọ chỗ kia, mình có khoảng không tĩnh lặng với chính mình, không nghĩ gì và không làm gì cả cũng là một ý hay. Và rồi sớm mai thức dậy, mình được đón ánh nắng hiền hòa tràn qua khe cửa thơm mùi gỗ, được quấn trong chăn làm một con mèo lười, từ tốn đón một ngày mới”, Như Diễm nhớ lại.
Trong khi đó, Phú Yên – mảnh đất “hoa vàng trên cỏ xanh” gợi cho cô cảm giác thân thuộc của miền Trung. Điểm đến này khiến cô thương từ cái chất phát nhiệt tình, thương giọng nói, thương cái nắng gió, thương vẻ đẹp mộc mạc hoang sơ của miền biển. Đón bình minh đầu tiên tại đây là khoảnh khắc kỳ diệu, khi ánh dương ló dạng từ chân trời và cả vùng biển như bừng sáng.
Phú Quý, Bình Thuận, là nơi Diễm muốn quay lại nhiều lần. “Hiếm có nơi nào an toàn và thân thiện như ở đây. Người dân nhiệt tình đến mức mình cảm giác như được chăm sóc như một đứa cháu xa nhà”, cô kể. Vẻ đẹp của những phiến đá nham thạch bị bào mòn qua hàng triệu năm cùng màu xanh mướt của cỏ cây phủ lên khiến nơi này trở nên đặc biệt trong lòng bao du khách ghé thăm.
Tại Ninh Thuận, những con đường dọc biển và nét văn hóa Chăm đặc sắc làm nữ du khách ngạc nhiên. Diễm kể, không chỉ có tháp Chăm cổ kính, mà nghề dệt thổ cẩm và làm gốm thủ công nơi đây vẫn được duy trì, mỗi sản phẩm đều mang dấu ấn riêng.
Những ngày cuối năm, Diễm ghé thị trấn lưng đèo D’ran và Vũng Tàu. D’ran mang đến sự dịu dàng, trầm mặc, với những ngôi nhà cổ điển phủ đầy hoa. Còn Vũng Tàu, ngoài biển xanh cát trắng, Diễm khám phá được một khung cảnh thơ mộng tại Mũi Dinh, nơi cô ví như “thước phim Ghibli ngoài đời thực”.
“Năm 2025 sắp gõ cửa, mình lại sắp xếp hành trang và chuẩn bị cho những chuyến đi sắp tới. Hành trang của mình là một trái tim rộng mở nhất. Có lẽ mình sẽ không đặt mục tiêu phải checkin những nơi nào, vì mình tin nơi chốn nào cũng có vẻ đẹp riêng của nó, chỉ cần mình để tâm đón nhận những điều đẹp đẽ”, Diễm chia sẻ.