Phở Uyên - Giữ lại một Đà Lạt xưa bằng tô phở nhà

07/08/2025

Không biển hiệu hào nhoáng, không ánh đèn trang trí, quán phở nhỏ ở Đà Lạt vẫn thu hút người ta bằng một thứ giản dị và gần gũi hơn: hương nước lèo bốc khói mỗi sáng, căn nhà gỗ ấm áp như lòng người, và nụ cười dịu dàng của cô chủ quán đã ngoài 70.

Một góc Đà Lạt xưa còn sót lại

Nằm ở số 167 Xô Viết Nghệ Tĩnh, Đà Lạt, phở Uyên nổi bật với bảng hiệu vẽ tay mang phong cách của những năm 90. Ít ai biết tấm bảng ấy không phải sản phẩm của tiệm in hay thợ quảng cáo, mà do chính chồng của cô Thức - chủ quán vẽ khi quán mới mở cửa. Và cũng không ai ngờ rằng điều tưởng chừng giản đơn ấy lại trở thành một trong những điểm đặc trưng khiến nhiều du khách, đặc biệt là giới trẻ yêu thích và tìm đến. Giữa một Đà Lạt ngày càng hiện đại, thứ tưởng là “cũ kỹ, lỗi thời” ấy lại gợi nhớ đến vẻ đẹp khiêm nhường và trầm lặng của thành phố ngàn hoa năm nào.

Quán Phở Uyên mang cảm giác của một Đà Lạt xưa cũ

Quán Phở Uyên mang cảm giác của một Đà Lạt xưa cũ

Thực khách bước vào quán đều dễ dàng cảm nhận được sự ấm áp bởi chất giọng nhẹ nhàng của người Đà Lạt gốc và nụ cười hiền dịu của cô chủ quán. Cô Thức, nay đã 74 tuổi, từng là giáo viên cấp 1. Sau khi nghỉ dạy, để có thêm chi phí trang trải cuộc sống, năm 1994 cô bắt đầu bán phở. Tính đến nay, quán đã gắn bó với mảnh đất này suốt 31 năm. Tên quán được đặt theo tên con gái cô - Hải Uyên, một cách gọi mộc mạc, thân thương. Và từ đó đến nay, cái tên “phở Uyên” đã trở thành dấu hiệu nhận biết quen thuộc với nhiều thế hệ thực khách địa phương.

Bài liên quan
Empty
Empty

Không gian quán là một căn nhà gỗ do cha mẹ cô Thức xây dựng từ hơn 60 năm trước. Diện tích chỉ khoảng 30 mét vuông, nhưng cách bày trí gọn gàng, sạch sẽ khiến nơi đây mang lại cảm giác thân thuộc, như bước vào căn bếp nhỏ của bà ngoại. Trên các bức tường không có trang trí cầu kỳ hay ánh đèn lấp lánh, quán chỉ treo duy nhất một bức tranh do chồng cô vẽ tặng vào những ngày đầu cô mới bắt đầu bán phở.

“Chú là giáo viên ngoại ngữ nhưng đam mê hội họa. Bức tranh này chú vẽ cảnh Đà Lạt để tặng cô. Ngày đó Đà Lạt vẫn còn vắng vẻ, rừng thông um tùm, không nhộn nhịp khách du lịch như bây giờ. Chú vẽ lại cảnh để giữ lại bầu không khí, quang cảnh lúc đó trước khi Đà Lạt phát triển và thay đổi, hiện đại hơn”, cô kể lại. Hơn ba thập kỷ trôi qua, bức tranh vẫn được cô treo ở một góc tường, thường xuyên lau chùi, như giữ gìn một mảnh ký ức riêng không thể thay thế.

Bức tranh phong cảnh Đà Lạt do chồng cô Thức vẽ tặng từ ngày cô mở quán

Bức tranh phong cảnh Đà Lạt do chồng cô Thức vẽ tặng từ ngày cô mở quán

Một tô phở ấm như lòng người

Ngay nơi cửa ra vào, nồi nước lèo luôn đỏ lửa, bốc khói nghi ngút từ sáng sớm. Hương thơm từ nước dùng lan ra khắp gian nhà, thấm vào không khí và cả tâm trạng người ghé đến. Quầy bán đơn giản với rổ bún, những tô sứ đựng thịt bò thái sẵn, một tô hành lá và rổ rau sống. Không gian không hào nhoáng, nhưng sạch sẽ và thân thiện đến mức khiến người ta yên tâm.

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
Quầy bán hàng của cô Thức được sắp xếp gọn gàng, vệ sinh sạch sẽ

Quầy bán hàng của cô Thức được sắp xếp gọn gàng, vệ sinh sạch sẽ

Từ đó đến nay, cô Thức vẫn đều đặn tự tay làm mọi công đoạn. Người phụ nữ ngoài 70 tuổi ấy vẫn thoăn thoắt thái thịt, chần bún, múc nước lèo cho vào tô, tay làm không ngừng mà miệng vẫn tươi cười trò chuyện với khách bằng chất giọng Đà Lạt dịu dàng. Ở cô không có vẻ vội vã của thời hiện đại, chỉ có sự kiên trì và ân cần vốn đã trở thành một phần quen thuộc của quán.

Trước đây, cô từng bán cả phở bò lẫn bún giò heo. Nhưng do hiện nay thiếu người phụ, cô tập trung vào món phở bò. Công thức nấu phở được cô học từ nhiều nguồn: người thân, sách dạy nấu ăn, cả trên mạng internet. Sau đó cô điều chỉnh để hợp với khẩu vị người Đà Lạt, giống như đang nấu cho chính gia đình mình.

Ngày ngày, cô thức vẫn đều đặn đứng quầy làm phở cùng nụ cười hiền chào đón khách đến và cảm ơn khi khách rời đi

Ngày ngày, cô thức vẫn đều đặn đứng quầy làm phở cùng nụ cười hiền chào đón khách đến và cảm ơn khi khách rời đi

Empty
Empty

Nước dùng là linh hồn của tô phở, và ở đây, nó được chăm chút từ cách ninh xương suốt gần 21 tiếng. Cô bắt đầu ninh xương ống bò từ 8 giờ sáng hôm trước, nấu chín bằng bếp điện, rồi tiếp tục ninh nhừ bằng bếp than cho đến 4 giờ rưỡi sáng hôm sau. Cách làm ấy giúp chiết được vị ngọt tự nhiên từ xương, tạo nên nước phở đậm đà và béo theo khẩu vị quen thuộc của phần lớn thực khách địa phương, khác với nước phở trong, thanh như ở miền Bắc.

Tô phở ở đây không lớn, vừa vặn trong chiếc tô sành quen thuộc, nước dùng sóng sánh màu nâu nhạt. Khi bưng ra, mặt nước còn lăn tăn hơi nóng, tỏa lên mùi thơm dịu. Sợi phở nhỏ, mềm mà không nát, được chan vừa phải, đủ để sợi thấm đẫm nước dùng mà không bị chìm lấp. Miếng thịt bò thái mỏng, mềm, tái vừa chín tới, lẫn giữa những lát nạm gân dai nhẹ. Hành lá, hành tây xắt mỏng phủ đều bên trên, ăn kèm với các gia vị như chanh, ớt, nước tương. Tô phở đơn giản mà vẫn đậm đà và trọn vẹn như chính cái cách người ta vẫn nhớ về một Đà Lạt xưa cũ, không cần tô vẽ mà vẫn khiến lòng người dịu lại.

Các loại gia vị và rau sống ăn kèm

Các loại gia vị và rau sống ăn kèm

Một tô phở ở đây có giá 50.000 đồng

Một tô phở ở đây có giá 50.000 đồng

Một địa chỉ khiến người ta muốn trở lại

Phở Uyên mở cửa mỗi ngày từ 7 giờ sáng đến 4 giờ chiều. Giờ đông khách nhất là buổi sáng, khi những nhân viên văn phòng, công nhân viên chức và giáo viên ghé qua để bắt đầu một ngày mới bằng một tô phở ấm nóng. Gần đây, nhờ sự lan tỏa của mạng xã hội, quán bắt đầu được nhiều du khách trẻ tìm đến. Không ít bạn trẻ thừa nhận, điều khiến họ dừng chân chính là tấm bảng hiệu theo phong cách cũ, căn nhà gỗ và không khí yên tĩnh nơi đây.

Empty
Du khách ghé quán vì biển hiệu ấn tượng, trở lại vì sự ân cần, dịu dàng của chủ quán và không gian hoài niệm

Du khách ghé quán vì biển hiệu ấn tượng, trở lại vì sự ân cần, dịu dàng của chủ quán và không gian hoài niệm

Giữa một Đà Lạt nhiều đổi thay, phở Uyên dường như vẫn giữ nguyên hơi thở chậm rãi, gần gũi. Không cần quảng cáo rầm rộ, không cần những chiêu trò thu hút, quán tồn tại như một lát cắt của Đà Lạt cũ, nơi có thể ngồi lặng nghe tiếng múc nước lèo, tiếng trò chuyện của cô chủ và nhìn bức tranh vẽ Đà Lạt xưa treo ở góc tường.

Với nhiều người, họ tìm đến đây không chỉ vì tô phở ngon mà vì cảm giác được trở về một điều gì đó giản dị, thân quen, một chút ấm áp trong lòng phố núi.

Bài và ảnh: Quỳnh Mai
Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
RELATED ARTICLES