Nhiếp ảnh gia Frédéric Lagrange vốn làm việc ở New York. Ngay từ khi còn bé, NAG đã được nghe kể mẩu chuyện đầu tiên về Mông Cổ từ ông nội người Pháp của mình - người đã được binh lính Mông Cổ giải thoát khỏi một trại tù binh Đức năm 1945. Kể từ đó, Lagrange đã bị vùng đất này mê hoặc.
Lần đầu tiên Lagrange đến thăm "vùng đất thảo nguyên" là vào năm 2001: "Đất nước này đúng như tôi tưởng tượng: hoang sơ, với những cảnh quan kỳ vĩ bao gồm các sa mạc rộng lớn, những dãy núi hùng vĩ và những đồng bằng xanh dường như bất tận".
Trong 17 năm qua, Lagrange đã thực hiện 13 chuyến đi dài một tháng tới Mông Cổ để ghi lại cuộc sống nông thôn, trải qua những mùa khắc nghiệt và đa dạng ở vùng đất này.
Khi lái xe băng qua hồ Khövsgöl đóng băng ở phía bắc đất nước, Lagrange thấy hai người đàn ông nằm dài trên băng, cách bờ khoảng 20km. "Đó là vào một buổi sáng sớm, khi cả hai người đàn ông đã say mèm bởi đống rượu vodka giá rẻ. Họ không nói với chúng tôi một lời. Chúng tôi cũng không biết họ đang chờ đợi điều gì".
Băng thường đủ vững chắc để lái xe qua hồ Khövsgöl vào cuối tháng 2 nhưng những cơn gió ấm hơn bất ngờ ập đến đã khiến mặt hồ sụp đổ, nhấn chìm chiếc xe tải này.
Những gia đình du mục hiếu khách mà Lagrange gặp đã cho phép anh tham gia vào những buổi săn bắn trên lưng ngựa cùng họ.
"Bất cứ nơi nào chúng tôi dừng lại, chúng tôi đều được chào đón vào nhà của mọi người. Thông thường, sự góp mặt của các vị khách là cách duy nhất để người dân nơi đây có thể nhận được tin tức từ các vùng khác của đất nước".
Trong một chuyến xuất hành vào sáng sớm, một người bạn địa phương đã nói với Lagrange rằng: "Khi người Mông Cổ bắt đầu hành trình du mục, họ biết chắc khi nào họ sẽ rời đi; nhưng lại không bao giờ biết khi nào họ sẽ đến", nhấn mạnh đến sự khó lường của những hành trình du mục.
"Chụp hình bằng máy ảnh phim và sử dụng phim âm bản trong thời tiết cực lạnh của mùa đông thực sự rất khó khăn. Máy ảnh của tôi thường bị kẹt hoặc ngừng hoạt động sau vài phút tiếp xúc với không khí lạnh lẽo".
"Một khi tôi từ bỏ những kỳ vọng cứng nhắc của mình, mọi thứ trở nên trôi chảy hơn. Tôi đã đến những nơi không nằm trong kế hoạch và những khoảnh khắc bất ngờ đó đã cho tôi cơ hội ghi lại một số hình ảnh thực sự ấn tượng".
Altai làm công việc của một nhân viên kiểm lâm trong suốt cuộc đời mình, phụ trách bảo vệ khu vực Hồ Üüreg khỏi những kẻ buôn lậu người Nga và dành phần lớn thời gian của mình vào việc cưỡi ngựa ngoài trời suốt các mùa trong năm. Sự già nua mãnh liệt của ông là kết quả của việc tiếp xúc với thời tiết khắc nghiệt và tình yêu của ông với rượu vodka Mongol.