Năm nay, tôi chọn cho mình nơi vắng người hơn thay vì "check-in" ở những điểm đẹp nức tiếng của Hà Giang. Điểm dừng chân đầu tiên là bản Khuổi My, nằm cách thành phố Hà Giang chỉ hơn 15 km trên sườn Tây Côn Lĩnh. Đường vào bản mới được làm lại, xe oto đã có thể dễ dàng leo hết sườn dốc, thỏa thích mà ngắm nhìn những hoang sơ tinh túy của bản người Dao vùng cao. Ở đây, bạn sẽ không gặp nhiều nhà trình tường hay mái ngói âm dương quen thuộc, thay vào đó là mái lá đơn sơ rêu xanh phủ kín.
Cả bản chỉ hơn 50 nóc nhà, hơi thở cuộc sống hiện đại chưa thổi đi hết những êm đềm xưa cũ của miền sương mù Đông Bắc. Và trong cái rét Lập Xuân, đào rừng ven đường bung hoa khoe sắc, đào phai 5 cánh đơn đặc trưng của Hà Giang càng tô điểm nét độc đáo cổ tích của Khuổi My.
Từ phố cổ Đồng Văn náo nhiệt đón Xuân, tôi về lại thành phố Hà Giang qua cung đường sơn cước hiểm trở nhất: Mậu Duệ - Du Già - Bắc Mê. Đường thiên lý ấy vẫn xinh đẹp, hơn trăm kilomet quanh co ôm trọn lấy những yên bình của núi đồi, của nếp nhà đơn sơ, của ruộng bậc thang đang đợi mùa đổ nước, và của mùa Xuân hoa nở trắng ngần. Mặt đường xấu không làm nản chí những kẻ ham xê dịch, bởi khung cảnh mây trời bồng bềnh trong cái rét ngọt đầu năm chỉ khiến người ta thêm phải lòng Hà Giang.
Dừng chân nơi đồn Pháp (Lũng Hồ) khi dấu xưa tích cũ đã phai mờ, chỉ còn chút tường đá đổ nát, nhưng xung quanh thì cuộc sống vẫn nồng nàn trong làn khói bếp lam chiều. Chúng tôi vừa mải ngắm những cành lê trắng đang rộ, lại vui vẻ ăn bánh với những em bé vùng cao, lòng thấy tràn ngập yêu thương với mảnh đất Hà Giang duyên dáng kì vĩ.
Hà Giang vẫn luôn là điểm dừng nơi chốn địa đầu đầy ý nghĩa - không chỉ bởi Vị Xuyên anh hùng quan sơn trấn ải cho quê hương thanh bình, mà còn bởi những “lưng chừng núi, lưng chừng đèo” đẹp ngây ngất như bài thơ tình, để “mỗi lần anh đến” mong mỏi được “qua thác ghềnh”, gặp lại nhau nơi “núi rừng mờ xa”...