10 ngày cùng mẹ rong ruổi từ cao nguyên đến biển cả

28/06/2025

Khi hỏi một người đàn ông 32 tuổi điều gì là quý giá nhất trong đời, có lẽ không ít người sẽ kể về sự nghiệp, tình yêu hay những hoài bão lớn lao. Nhưng với Cao Như Thụy, một nhiếp ảnh gia ở TP.HCM, câu trả lời lại đơn giản vô cùng: “Là có thể cùng mẹ đi một chuyến đi dài, vừa ngắm đất trời, vừa san sẻ yêu thương với những mảnh đời khốn khó".

Đầu tháng 5, anh Thụy và mẹ anh là bà Nguyễn Thị Gái, 74 tuổi bắt đầu hành trình kéo dài 10 ngày qua các tỉnh Tây Nguyên và miền Trung. Không tour, không lịch trình dày đặc, không cần điểm đến cụ thể, chuyến đi của họ đơn giản là chuỗi những điểm dừng chân ngẫu hứng - nơi có cảnh đẹp, nơi có con người cần giúp đỡ và nơi trái tim mách bảo.

Là một nhiếp ảnh gia chuyên ghi lại đời sống ở vùng sâu, vùng xa, anh Thụy đã từng đặt chân đến nhiều bản làng heo hút. Những lần rong ruổi ấy, ngoài việc chụp ảnh anh còn thực hiện các hoạt động thiện nguyện nhỏ như phát quà, chia sẻ thực phẩm, trò chuyện với bà con dân tộc thiểu số. Chính trong những khoảnh khắc ấy, một mong muốn âm ỉ lớn dần trong lòng anh là đưa mẹ đi cùng, để bà được thấy, được chạm vào một thế giới mà trước giờ chỉ nghe qua lời kể. "Với mình, tất cả những ảnh chụp chung với mẹ đều là khoảnh khắc vô giá" - anh Thuỵ tâm sự.

Trên hành trình 10 ngày rong ruổi cùng mẹ

Trên hành trình 10 ngày rong ruổi cùng mẹ

Không quá nhiều chuẩn bị, không cầu kỳ trong kế hoạch, hai mẹ con lên đường ngày 3/5, xuất phát từ TP.HCM theo quốc lộ 13, xuyên Bình Dương - Bình Phước, rồi chạm dần vào đại ngàn Tây Nguyên. Mang ấm áp đi qua đại ngàn trên chiếc xe nhỏ do chính anh Thụy cầm lái, hai mẹ con mang theo 50 phần quà gồm nhu yếu phẩm và một ít tiền mặt, những món quà nhỏ nhưng chứa đựng tâm tình lớn. Mỗi khi gặp người dân có hoàn cảnh khó khăn, họ dừng lại, trao tay từng phần quà với ánh mắt trìu mến. Đó không đơn thuần là một hành động thiện nguyện, đó là sự chia sẻ từ trái tim.

Tại Buôn Ma Thuột, nơi đặt chân đầu tiên của hành trình, hai mẹ con không nghỉ ngơi quá lâu sau 300 km đường dài. Anh Thụy chở mẹ thăm hồ Lắk - một trong những thắng cảnh tiêu biểu của Tây Nguyên, nơi có những chú voi lững thững bước bên rìa nước. Trên đường, anh tranh thủ chụp cho mẹ vài tấm ảnh ở Bảo tàng Cà phê, ghi lại nụ cười hiền hậu, ánh mắt rạng rỡ giữa không gian kiến trúc đương đại xen lẫn nét truyền thống.

Bài liên quan
Empty
Empty
Cao Như Thuỵ cùng mẹ tại Đại nội Huế

Cao Như Thuỵ cùng mẹ tại Đại nội Huế

Đến Gia Lai, mẹ con ghé thăm chùa Minh Thành rồi ngẩn ngơ giữa hàng thông trăm tuổi xanh rì gió hát. Ở Kon Tum, họ dừng chân tại nhà thờ Gỗ - một biểu tượng tôn giáo đặc trưng với kiến trúc hòa quyện giữa phương Tây và văn hóa bản địa.

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+

Điểm dừng chân cuối ở Tây Nguyên là Măng Đen, thị trấn cao nguyên mát lạnh nằm giữa rừng thông. Tại làng Kon Vơng Kia, thuộc cộng đồng người Xơ Đăng, những phần quà mang theo đã được phát hết. Chẳng lời than, chẳng tính toán, chỉ đơn giản là một trái tim không nỡ ngoảnh mặt trước khó nghèo. "Mình nhớ nhất là lúc mình với mẹ phát quà ở Làng Kon Vơng Kia, lúc đã hết quà nhưng vẫn có bà con nghèo đến mẹ có kêu mình ra mua thêm qùa để tặng bà con, vì không muốn ai ra về tay không" - anh Thuỵ chia sẻ.

Rời Tây Nguyên, anh Thụy lái xe đưa mẹ xuống miền Trung qua đèo Violak, cung đường hiểm trở dài gần 30 km ở độ cao 1.300 m. Buổi sáng hôm đó, trời không nắng, mây giăng như tơ lụa trên mặt đèo. Hai mẹ con dừng lại giữa đèo, mở cửa xe, hít một hơi thật sâu cái lạnh se se, rồi đứng lặng ngắm một đại cảnh mơ màng như tranh thủy mặc.

Empty
Empty
Hai mẹ con từ những địa điểm nổi tiếng đến săn mây tại điểm trời

Hai mẹ con từ những địa điểm nổi tiếng đến săn mây tại điểm trời

Điểm đến tiếp theo là Huế, thành phố cổ kính và trầm lặng. Thụy dẫn mẹ vào Đại Nội, chụp ảnh trước Ngọ Môn, đi bộ quanh Kinh thành. Bất ngờ với sức bền của mẹ, anh kể: “Bà không than mệt lấy một lời, còn thích đi bộ hơn cả tôi".

Buổi chiều, anh lái xe ra Hà Cảng ngắm hoàng hôn bên đồng lúa vàng óng và cây cô đơn, địa điểm từng xuất hiện trong phim Mắt biếc. Khi ánh nắng nghiêng xuống những rặng tre, gió rì rào qua ruộng đồng, Thụy thầm nghĩ: “Đây không chỉ là cảnh đẹp, mà là ký ức. Ký ức của một chuyến đi có mẹ ngồi bên".

Những bất ngờ ngọt ngào từ mẹ

Suốt chuyến đi, mẹ anh không chỉ là người bạn đồng hành, mà còn là “người truyền cảm hứng”. Bà không chê bai những món ăn lạ miệng như cà đắng, rau nhíp, các loại mắm đặc sản. Ngủ ở nhà nghỉ đơn sơ, nghỉ chân giữa đồng hay ven đèo, bà cũng không phàn nàn. Ngược lại, bà còn động viên con trai: “Đi thế này mới biết quý cái bình thường mình có".

Ở Hội An, mẹ anh vui vẻ đi bộ hàng cây số, dạo quanh phố cổ, mua vài món quà lưu niệm nhỏ. Bà còn trầm trồ ngắm đèn lồng, chụp ảnh cùng du khách nước ngoài mà không hề e ngại. Từ Đà Nẵng, Thụy không quay về đường quốc lộ mà chọn cung ven biển. Đó là con đường anh gọi là “mảnh ghép nhẹ nhàng để khép lại hành trình 10 ngày”.

Empty
Chuyến đi ý nghĩa của hai mẹ con

Chuyến đi ý nghĩa của hai mẹ con

Ở Phú Yên, anh đưa mẹ đến Bãi Môn, nơi có ngọn hải đăng Đại Lãnh - điểm cực Đông đất liền. Lối vào bãi biển nhỏ hẹp khiến anh hồi hộp lái xe, sợ va quẹt. Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy biển xanh ngút ngàn và ánh mắt rạng rỡ của mẹ, anh biết mọi hồi hộp đều xứng đáng. Kết thúc hành trình dài, khi xe lăn bánh trở lại TP.HCM, anh Thụy ngồi lặng sau tay lái, lòng đầy cảm xúc. Trong suốt 10 ngày, điều khiến anh xúc động nhất không phải là cảnh đẹp, cũng không phải là những khoảnh khắc “ăn ảnh”, mà là những bài học từ chính người mẹ già 74 tuổi của mình.

Chuyến đi 10 ngày của Cao Như Thụy và mẹ không phải là chuyến đi để "check-in" danh lam thắng cảnh mà là một hành trình chữa lành, kết nối và sẻ chia. Trên những cung đường dài, trong những lần dừng chân bất chợt, hai mẹ con đã để lại sau lưng không chỉ bánh xe in dấu bụi đường mà còn là ấm áp, yêu thương và cả một đời ký ức đáng quý.

Hoàng Anh
RELATED ARTICLES