Chuyện về những chiếc pizza thủ công hút khách ở Sài Gòn

29/05/2025

Giữa lòng Sài Gòn ồn ã, có một quán pizza nhỏ nép mình trong con hẻm trên đường Nguyễn Cư Trinh – không bảng hiệu lớn, không ánh đèn phô trương. Thế nhưng, mỗi ngày, người ta vẫn tìm đến, xếp hàng chờ đợi trong kiên nhẫn. Không phải vì trào lưu hay những lời quảng bá hào nhoáng, mà bởi những chiếc bánh nướng thủ công mộc mạc, đậm đà và chân thành như chính người làm ra nó.

Cái tên “Trần pizza” không phải một cách gọi ngẫu hứng. Đó là họ của người chủ quán – Trần Trọng Hiếu, một người Sài Gòn chính gốc, sinh ra và lớn lên trong những hẻm nhỏ, từng đi qua nhiều ngả rẽ trước khi dừng lại ở gian bếp nồng mùi bột và lửa.

Bài liên quan
Gian bếp nhỏ nằm sâu trong con hẻm ướt mưa

Gian bếp nhỏ nằm sâu trong con hẻm ướt mưa

Anh từng học ngôn ngữ Anh, tạm gác sách vở để nhập ngũ, rồi mưu sinh bằng nhiều công việc khác nhau. Không ai ngờ, chính những tháng ngày làm phụ bếp ở một quán bar lại mở ra con đường mà anh đi đến tận hôm nay.

“Ngày ấy bếp chính nghỉ đột xuất, mình được giao cơ hội học làm pizza và dần trở thành người đứng bếp chính. Vừa làm vừa học, vừa sai vừa sửa. Nhưng càng làm lại càng thấy mình thuộc về bếp”, anh kể, giọng trầm tĩnh nhưng ánh mắt không giấu được sự rực rỡ của đam mê.

Trần Trọng Hiếu – người chủ quán, cũng là đầu bếp duy nhất, vẫn luôn tự tay nhào bột, canh lửa

Trần Trọng Hiếu – người chủ quán, cũng là đầu bếp duy nhất, vẫn luôn tự tay nhào bột, canh lửa

Trần Pizza được mở ra không theo bất kỳ mô hình bài bản nào. Không nhượng quyền, không chuỗi, không định vị thị trường. Chỉ là một gian bếp nhỏ, một lò gas tự tay lắp, vài chiếc bàn con và rất nhiều tâm huyết. Nhưng chính sự giản dị đó lại khiến nơi đây giữ được chất riêng – như một ngọn lửa âm ỉ cháy giữa phố phường rộn rã.

Empty
Empty
Empty
Không gian quán nhỏ, ấm, chỉ vừa đủ cho vài chiếc bàn và những cuộc chuyện trò vừa vặn

Không gian quán nhỏ, ấm, chỉ vừa đủ cho vài chiếc bàn và những cuộc chuyện trò vừa vặn

Tôi đến Trần Pizza vào một chiều Sài Gòn lất phất mưa. Con hẻm ẩm ướt dẫn đến quán nhỏ có đèn vàng ấm sáng, nơi hương bánh quyện trong khói lò khiến lòng người dịu lại. Không có âm nhạc xập xình, không tiếng gọi món dồn dập. Chỉ có tiếng dao cắt bánh lách tách, tiếng lửa reo khe khẽ, và một nhịp độ thong dong hiếm hoi giữa thành phố này.

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+

Tôi gọi hai vị: pizza sốt nấm truffle và pizza bốn loại phô mai. Một nửa đậm đà mùi rừng ẩm, nửa còn lại ngập tràn vị béo ngậy và sắc thái phô mai biến hóa. Chiếc pizza truffle vừa được cắt, mùi nấm lan ra trong làn khói mỏng, như thể kéo cả khu rừng sâu vào trong gian bếp nhỏ. Lớp sốt nấm sánh nhẹ, ẩn dưới lớp pho mát vừa chảy, vừa cháy cạnh, quyện cùng đế bánh giòn mỏng nơi rìa và mềm ẩm ở giữa, mang đến cảm giác như cắn vào một lát đất lành.

Empty
Empty
Empty
Empty
Empty
Mỗi chiếc bánh được làm hoàn toàn thủ công – từ bột nhào đến lửa nướng, không qua máy móc

Mỗi chiếc bánh được làm hoàn toàn thủ công – từ bột nhào đến lửa nướng, không qua máy móc

Chiếc pizza 4 cheese lại là một trải nghiệm khác: dịu dàng hơn nhưng không kém phần táo bạo. Hương thơm của phô mai nóng chảy lan tỏa, kích thích mọi giác quan. Lớp mozzarella mềm mượt hòa quyện cùng Camembert béo ngậy, tạo nên nền tảng êm dịu. Phô mai xanh (blue cheese) thêm vào một chút sắc thái mạnh mẽ, mang đến sự cân bằng hoàn hảo. Tất cả được nâng đỡ bởi lớp sốt phô mai đậm đà, kết hợp với đế bánh giòn rụm bên ngoài và mềm mại bên trong, tạo nên một trải nghiệm ẩm thực khó quên.

Không topping, không màu mè, chỉ là bột, phô mai và lửa, nhưng đủ khiến người ta muốn ngồi lại thật lâu, ăn chậm rãi và gật đầu nhiều lần sau mỗi miếng bánh.

Empty
Không topping cầu kỳ. Chỉ có bột, phô mai và lửa – nhưng đủ khiến người ta muốn quay lại

Không topping cầu kỳ. Chỉ có bột, phô mai và lửa – nhưng đủ khiến người ta muốn quay lại

Không khó để hiểu vì sao Trần Pizza giữ chân được thực khách. Chiếc bánh không chỉ được làm thủ công, mà vì cảm giác được hiện diện ở một nơi thật sự quan tâm đến từng chi tiết nhỏ. Ở đó, người chủ quán vẫn là người nhào bột, canh lửa, tự tay bưng bánh ra bàn, nở một nụ cười nhẹ nhưng đủ để khách thấy mình luôn được chào đón.

Pizza ở đây không theo chuẩn Naples, cũng chẳng cố gắng trở thành bản sao của ai. Đơn giản chỉ là cách những người làm ra nó tin tưởng và yêu thích: chân thành, thẳng thắn, không uốn mình theo bất kỳ khuôn mẫu nào.

Giữa lưng chừng thành – bại, chủ quán chọn giữ lại sự thủ công, chọn chậm rãi hơn là bành trướng. Một quán nhỏ vừa vặn, gian bếp chỉ có duy nhất một người đứng bếp và một thương hiệu mang theo cả dòng họ như một cách gìn giữ danh dự thầm lặng.

Empty
Empty
Empty
Khách đến, gọi bánh, chờ trong sự thong dong

Khách đến, gọi bánh, chờ trong sự thong dong

Rời khỏi Trần Pizza, tôi mang theo không chỉ là dư vị thơm nồng còn vương trên áo, mà còn là cảm giác ấm lòng hiếm có giữa một đô thị hiện đại. Ở đó, có một người chọn ở lại với lửa, với bột, với những chiếc bánh được làm ra bằng cả sự tự trọng lẫn tình yêu.

Bài và ảnh: Hà Mai Trinh
RELATED ARTICLES