Giữa nhịp sống hối hả của TP.HCM, Lý Thanh Ý, một nữ doanh nhân, tìm thấy cho mình một không gian riêng biệt để khám phá những vùng đất xa lạ. Không tự nhận mình là travel blogger, Lý Thanh Ý du hành để thực hiện lời hứa với chính mình: mỗi năm, sống trọn vẹn ít nhất một lần ở một nơi không chung ngôn ngữ, không chiều chuộng mình bằng sự quen thuộc.
Đối với cô, du lịch không phải lối thoát, mà là một cánh cửa mở ra lịch sử, văn hóa, tín ngưỡng và cả những điều chưa từng được gọi tên bên trong mỗi người. Và hành trình chiêm nghiệm ấy đã đưa cô đến Jordan – một vương quốc trầm mặc ẩn mình giữa lòng Trung Đông.

Hành trình đơn độc giữa sa mạc, nhưng chưa bao giờ thấy mình cô đơn
Jordan – Chương sử bị lãng quên
Không phải cái tên thường thấy trong danh sách du lịch của người Việt, Jordan giống như một chương sử bị bỏ quên, ít người đọc, nhưng ai đã đọc rồi thì khó mà dứt ra được. Nằm gọn giữa những biến động của Syria, Iraq, Palestine, Israel và Saudi Arabia, Jordan là nơi giao thoa của tôn giáo, văn minh, chiến tranh và hòa bình.
“Tôi từng bị ám ảnh bởi cái tên 'Vương quốc Hashemite Jordan' từ những trang sử Trung Đông thuở đi học. Có điều gì đó rất cổ kính, bao la và hoài niệm trong từng cái tên như Petra, Wadi Rum, Biển Chết... Jordan không ồn ào như Morocco, không hào nhoáng như Dubai. Nó chọn tồn tại một cách trầm mặc. Và chính sự bình thản đầy kiên định ấy đã gọi tôi lên đường”, Lý Thanh Ý chia sẻ.


Jordan mở ra như một cánh cửa thời gian huyền bí
Jordan mở ra với Thanh Ý như một cánh cửa thời gian. Ở Amman, thủ đô trải dài trên bảy ngọn đồi, du khách có thể đứng trên đỉnh đồi Jabal al-Qala’a, nơi ngự trị Citadel cổ hàng nghìn năm, phóng tầm mắt xuống Roman Theater nằm ẩn giữa các dãy nhà trắng. Một thành phố hiện đại đan cài những phế tích La Mã, nhưng vẫn giữ được khí chất hoài cổ. Chỉ cần đứng đó thôi, bạn đã thấy Jordan là nơi các lớp thời gian không phủ lấp nhau, mà cùng tồn tại.

Góc nhìn bình yên giữa vùng đất khắc nghiệt
Âm thanh của thinh lặng
Ấn tượng đầu tiên của Lý Thanh Ý về Jordan không phải là cảnh sắc, mà là âm thanh - thứ âm thanh không vang vọng ồn ã, mà ngân dài như một sợi chỉ xuyên suốt qua các thời đại.
“Đó là tiếng gió rít qua khe Siq ở Petra, tiếng tụng niệm từ minaret giữa lòng thung lũng Karak, hay chỉ đơn giản là tiếng lửa reo trong một căn lều Bedouin giữa Wadi Rum. Jordan không chăm sóc bạn bằng lời nói, mà bằng sự có mặt đúng lúc. Khi tôi suýt say nắng giữa sa mạc, người tài xế Bedouin không hỏi han gì nhiều, chỉ rót nước, nhóm lửa, nấu một ấm trà sage nóng thơm nồng mùi cỏ dại. Ở Jordan, người ta không kể về lịch sử, họ sống cùng nó”, cô nói.

Nơi mọi âm thanh như dịu lại, chỉ còn tiếng bước chân và nhịp thở
Trong một ngôi nhà nhỏ, cô từng thấy ảnh chân dung Vua Abdullah II treo bên cạnh Kinh Qur’an và tấm bản đồ Trận Yarmouk - ba thời đại, ba tín ngưỡng, cùng hiện diện dưới một mái nhà có tiếng chó sủa và mùi bánh Taboon nướng dở.
Dọc theo đường gân lịch sử
Hành trình của Thanh Ý trải dài theo trục Bắc – Nam cổ điển: Amman – Jerash – Petra – Wadi Rum – Biển Chết. Mỗi nơi là một lát cắt thời gian, một phiên bản khác nhau của Jordan. Nếu Jerash là bản hòa tấu của những vòm đá La Mã, thì Petra là một kho báu đá đỏ, nơi từng trung chuyển vàng và nhũ hương trên Con đường Hương liệu.
Wadi Rum, được mệnh danh là “Thung lũng Mặt Trăng”, là nơi Lawrence of Arabia từng dừng chân để viết nên định nghĩa mới về sự cô độc giữa hoang mạc. Và Biển Chết – nơi cô thả mình trong mặt gương muối, nằm nổi giữa cảm giác phi trọng lực kỳ lạ, như một nghịch lý lặng im.

Petra trong ánh chiều muộn – thành phố cổ như vọng lại tiếng thì thầm của thời gian
Nếu phải chọn một nơi neo lại sâu nhất, đó chính là Petra. "Tôi bước qua hẻm núi Siq dài hơn một cây số, hai vách đá dựng đứng như khe hở của một cánh cửa thời gian. Khi mặt trời chiếu đúng góc, bóng tối rút lại để hiện ra Al-Khazneh – kho báu bằng sa thạch hồng lặng lẽ ngự giữa lòng đá. Tôi gần như nín thở, không phải vì sự đồ sộ, mà vì cảm giác mình đã từng ở đó, từ một kiếp nào khác", Lý Thanh Ý chia sẻ cảm xúc khó tả về Petra.
“Jordan không cho bạn lựa chọn. Hoặc là bạn chiêm nghiệm, hoặc bạn sẽ không hiểu gì cả”.
Không có Disneyland. Không có phố Tây nhộn nhịp. Jordan buộc bạn sống với đá, với gió, với ánh nắng như thiêu. Và với chính mình.

Ở nơi mà du khách phải học cách chấp nhận sự không hoàn hảo
Đó là nơi bạn học cách chấp nhận sự không hoàn hảo: tín hiệu Wifi biến mất, xe trễ hàng giờ, thời tiết đỏng đảnh. Nữ du khách kể: “Tôi từng khó chịu, nhưng rồi nhận ra: kiểm soát, suy cho cùng, chỉ là một ảo tưởng được gọt giũa bằng thói quen. Ở một nơi mà gió đã thổi cùng một triền đá suốt hàng ngàn năm, thì lịch trình của tôi có nghĩa lý gì?”
Và khi cô đứng giữa sa mạc, thấy một chú lạc đà đứng bất động ba giờ liền, hay một cụ già ngồi thổi sáo nhìn ra thung lũng Karak, cô tự hỏi: “Phải chăng mình đã sống quá nhanh, nên lỡ mất những điều chỉ hiện ra khi ta ngồi yên mà ngắm nhìn?”

Biển Chết sở hữu vẻ đẹp siêu thực, được ví như viên ngọc quý giữa lòng sa mạc
Nơi Đức tin cùng tồn tại
Lý Thanh Ý đặc biệt ấn tượng với cách Jordan sống cùng nhiều đức tin một cách nguyên vẹn. Dù Hồi giáo Sunni là chủ đạo, du khách vẫn sẽ gặp giáo đường Chính Thống giáo Hy Lạp, di tích Byzantine, cả những phiến đá khắc chữ Aramaic cổ. "Tôi từng đi ngang một giáo đường Chính Thống giáo lặng lẽ giữa khu phố nhỏ. Vài con dốc sau, một thánh đường Hồi giáo hiện ra nơi tiếng tụng niệm vang đều mỗi chiều như một nhịp thở cố định của thành phố. Không ai hỏi tôi tin vào điều gì. Không ai dò xét, cũng không né tránh, dù tôi không thuộc về tôn giáo của họ", cô kể.
Jordan để mọi đức tin tồn tại nguyên vẹn, như chính cách họ để yên những bản đồ cũ, những ngôn ngữ đã chết, những cột đá đã gãy. Không cố tô vẽ cũng không dỡ bỏ. Họ tin rằng: điều gì từng hiện hữu thì xứng đáng được để yên đúng chỗ.

Vùng đất của nhiều đức tin cùng tồn tại
Jordan - lời thì thầm trong đá
Với Lý Thanh Ý, Jordan không phải một hành trình dễ dàng. Đó là chuyến đi của những khúc ngoặt bất ngờ và những thay đổi kế hoạch liên tục. Có ngày, Google Maps bỗng tắt giữa đường từ Petra đến Wadi Rum. Có đêm, giữa sa mạc mênh mông, Wifi chỉ còn là một khái niệm xa vời. Nhưng thứ thử thách lớn nhất lại không nằm ở địa hình hay thời tiết, mà ở việc buông bỏ thói quen kiểm soát.
Jordan không dành cho những ai đi để “thắng” một điểm đến xa lạ hay gom góp thêm một chấm đỏ trên bản đồ. Nơi đây không vẫy gọi bằng sự hào nhoáng, cũng chẳng cần ai phải chinh phục. Nó chỉ lặng lẽ mở ra với những ai đến bằng sự khiêm nhường và sẵn sàng lắng nghe.

Không gian sống ở đây mang theo cả trí nhớ và lịch sử, thở cùng đá, cùng cát, cùng tiếng tụng niệm không mỏi mòn suốt nghìn năm
Trong không gian sống mà trí nhớ và lịch sử cùng thở qua từng lớp đá, từng dải cát, từng tiếng tụng niệm vang vọng giữa hoang mạc, Jordan giữ gìn cho riêng mình một sự tĩnh lặng hiếm có – thứ tĩnh lặng biết kể chuyện, biết chạm vào những tầng sâu thẳm nhất trong mỗi người.