“Mùa gặt có lẽ là mùa đáng nhớ nhất đối với bất cứ đứa trẻ con nào lớn lên từ những vùng quê trồng lúa. Cứ đến đầu tháng 5 đạp xe đi qua những con đường làng, hai bên mênh mông là lúa, cảm tưởng như đi giữa một biển vàng. Gió thổi qua làm mùi lúa chín chạy vào mũi, khoảnh khắc ấy bọn con nít như tụi tui đã biết một mùa hè lại đến rồi”.
Đó là chia sẻ của photographer Nguyễn Hữu Thưởng, một chàng sinh viên quê Quảng Trị, chủ nhân của bộ ảnh chụp những cánh đồng lúa vàng ươm đang vào mùa gặt.
Những bức ảnh có lẽ không được thực hiện bằng con mắt của một chàng sinh viên, mà là của một cậu bé hồn nhiên, ngây thơ, ngày ngày rong ruổi trên những triền đê quê hương, hít hà mùi thơm của lúa chín.
“Hạt gạo làng ta/ Có bão tháng bảy/ Có mưa tháng ba/ Giọt mồ hôi rơi/ Những trưa tháng Sáu...”. Ủ trong những hạt lúa trĩu nặng là giọt mồ hôi của những người nông dân. Mùa vàng là mùa họ chờ đợi nhất, mùa gặt hái thành quả của bao nhiêu tháng ngày vất vả trồng trọt, chăm sóc.
Thảm lúa vàng ươm, dòng kênh xanh xanh uốn lượn in bóng mây trời. Đối với nhiều người, đó là một cảnh tượng quá đỗi bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đối với những đứa con của làng quê Việt, có lẽ chính những điều bình dị như vậy lại gợi nên niềm xúc động khôn nguôi.
Mùa vàng là mùa được chờ đợi nhất trong năm. Trẻ em chờ được nghỉ hè, người lớn chờ thu hoạch. Những đứa trẻ sau một năm dài học tập chăm chỉ, giờ được nghỉ xả hơi, ùa ra đường làng chơi đùa. Còn gì tuyệt hơn được đạp xe một vòng qua những cánh đồng lúa chín, hít hà mùi thơm ngọt ngào của lúa, tận hưởng làn gió mùa hè lùa qua mái tóc?
Này bạn ơi, mùa lúa chín đến rồi đấy. Nếu được, hãy tranh thủ về thăm quê nhà, thăm những cánh đồng lúa chín vàng, thăm những con người xưa, nơi chốn cũ. Còn gì trân quý hơn nơi ta đã sinh ra và lớn lên, nơi đã nuôi dưỡng ta thành con người hiện tại, nơi đã trở thành một phần máu thịt con người ta?