Khi lên kế hoạch cho tuần trăng mật, nhiều đôi sẽ chọn những điểm đến đáng mơ ước như Paris, thành phố tình yêu, hay Maldives, nơi có làn nước xanh biếc. Hiếm ai như Kristijan và Andrea Ilicic, cặp đôi mới cưới này lựa chọn chuyến tàu chở hàng đầy bụi đất đi qua sa mạc của Mauritania.
Trước đó, với công việc là influencer mảng du lịch, cả hai đã đến nhiều nơi trên thế giới. Kristijan đã đi được không dưới 150 điểm. Anh trả lời CNN qua email: “Chúng tôi đã thấy nhiều chốn. Lần này, chúng tôi muốn thấy gì đó hoàn toàn khác biệt, và đã tìm được ở Mauritania”.
Điểm nhấn trong chuyến đi của họ là bộ ảnh chụp trên khoang chở đầy quặng sắt khi tàu đi qua sa mạc trên chuyến hành trình dài 700 km, từ thị trấn mỏ Zouérat đến cảng Nouadhibou. Bộ ảnh nhận hơn 40.000 lượt thích. Kristijan kể lại: “Mọi thứ đều đầy quặng sắt. Quần áo, không khí, thực phẩm, mọi thứ. Việc giữ được chiếc váy cưới còn trắng để chụp ảnh là một phép màu!”.
Đi tàu chở sắt ngang qua sa mạc trở thành một hành trình được các influencer mảng du lịch khắc nghiệt yêu thích trong những năm gần đây. Tuy nhiên, hành trình này không dành cho người yếu tim. Chuyến đi dài 20 tiếng trên con tàu kéo 200 toa, trong nhiệt độ lên đến 45 độ C ban ngày và âm độ vào ban đêm, cùng bụi quặng ngập trong gió.
Dù gặp nhiều khó khăn trong việc thực hiện bộ ảnh trăng mật, Kristijan cho biết chuyến đi đến Mauritania vượt xa mong đợi của cả hai và đánh giá đây là điểm du lịch bị đánh giá thấp.
“Nơi này có rất nhiều điều để khám phá. Ở ngôi làng chúng tôi ghé thăm, người dân địa phương tổ chức đám cưới bất ngờ theo phong tục truyền thống. Andrea và tôi được mặc trang phục của họ, trải nghiệm âm nhạc, nhảy múa và ca hát suốt hai tiếng liền. Đây không phải chuyến trăng mật điển hình, nhưng là chuyến đi để đời với chúng tôi”, anh chia sẻ.
Trước đó, Myko Dele đã vượt sa mạc Sahara để trải nghiệm chuyến xe lửa chở quặng sắt Mauritania huyền thoại. Với tổng chiều dài 2,5km, đây được cho một trong những đoàn tàu dài nhất thế giới.
Tuyến đường sắt này là huyết mạch kinh tế của Mauritania, được thực dân Pháp xây dựng vào những năm 60 của thế kỷ trước, sau đó được Hiệp hội Công nghiệp và khoáng sản quốc gia (SNIM - National mining and industrial company) quản lý. Đoàn tàu này đã hoạt động không ngừng nghỉ trong gần 50 năm, chủ yếu để vận chuyển quặng sắt từ mỏ Zouerat đến cảng Nouadhibou.
Vì không có tuyến đường bộ chính thức nào nối giữa hai thành phố, nên người dân, hàng hóa và gia súc của họ được tự do đi lại miễn phí trên những toa xe trần chở quặng. Với những người Mauritani, vận chuyển thực phẩm và cừu là công việc toàn thời gian của họ. Phải di chuyển giữa các hầm mỏ và cảng biển vài lần một tuần, xuyên qua bão cát và nhiều vùng đất có khí hậu khắc nghiệt bậc nhất trên thế giới.
Những hành khách đi trên chuyến tàu rời Nouadhebou thường cảm thấy dễ chịu hơn chuyến từ Zouerate, vì các toa tàu rỗng không, ngoại trừ một lớp bụi quặng, xe cộ hoặc lạc đà và đủ thứ hàng hóa chất lên từ bến cảng.
Các toa tàu chở quặng sắt giống như cái lò vào ban ngày và như là tủ đá vào ban đêm. Sự riêng tư không tồn tại. Lúc đoàn tàu đi chậm lại khi nó đi ngang qua các thị trấn, một số người sẽ nhảy xuống tàu, tranh thủ đi vệ sinh, sau đó vội vàng chạy theo tàu trước khi nó tăng tốc trở lại.