Ngoài balcony, cây hoa Lựu - một tháng trước còn trơ những cành khô khỏng, tôi phải lấy móng tay cào nhẹ vào thân để biết cây vẫn còn sống, giờ đã trùm phủ một màu xanh non tơ của chồi biếc và nụ mầm. Tiếng nhạc Xuân dìu dặt bên nhà hàng xóm vẳng lại “mùa Xuân nói với em điều gì, mà sao mắt em vui thế…” với âm lượng vừa đủ không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con gái rượu vẫn đang say sưa trong chăn ấm mà trước khi dậy ba đã khẽ khàng nhét vào vòng tay con chú mèo Kitty mầu hồng có chiếc nơ hình viên kẹo. Tết năm nay thật thoải mái và vui vẻ với cả hai cha con, làm tôi cứ trêu Bamby là cả Tết ba con mình mấy lần mở cuộc thi ngủ mà lần nào con cũng giành giải Quán quân, dù cuộc thi đó diễn ra vào buổi sáng, trưa, chiều hay tối.
- Ba ơi, sao ba không cho con đi Đà Lạt sớm hơn?
Tôi biết chắc kiểu gì thì Bamby cũng sẽ yêu Đà Lạt và tự nhủ thầm sẽ có một ngày ba dẫn con lên đây, lên thành phố ngàn hoa với thông reo vi vu, với trời rất xanh, mây rất trắng và nắng vàng như rót mật.
Rồi cuối cùng, tôi cũng đã được nắm tay người mà tôi thương yêu nhất đi giữa cái thành phố - nơi tôi chẳng sinh ra, chẳng có mối tình nào vấn vít, chẳng có nhà, chẳng một mối lương duyên… nhưng ngắn gọn thì chỉ là: Đà Lạt chính là thành phố tôi yêu thích nhất.
Cuối cùng thì hai ba con đã được nắm tay nhau đi giữa những cây mai anh đào bung nở rực rỡ giữa mùa Xuân tạo nên những mảng trời Đà Lạt màu hồng thắm thật diệu kỳ. Nhiều lúc hai ba con đứng lặng, ngửa cổ ngước nhìn mê mải những cây mai anh đào không một chiếc lá, chỉ toàn hoa là hoa, muôn ức bông hoa bé xíu rực một màu của mùa Xuân, của Tết, của lộng lẫy thắm tươi vui vẻ hoan ca nằm trên tấm palette là trời xanh ngăn ngắt xứ Cao nguyên Lâm Viên với những cụm mây trắng lấp lóa như những dải kẹo bông khổng lồ tạo nên một bức tranh diễm kiều làm bút mực lẫn thanh âm đều như bất lực.
Bamby vốn dĩ là cô bé hơi trầm tính, nhỏ tuổi nhưng đã biết tiết chế cảm xúc. Lặng lẽ là vậy mà khi ba dẫn vào Vườn hoa thành phố hay lên Thung lũng Vàng, con mải miết và say sưa giữa những thảm hoa muôn hồng ngàn tía với đủ loại trắng vàng xanh đỏ tím hồng, bấm máy lia lịa, liên tục trầm trồ và kêu ba ơi, ba ơi… Hăm hở leo dốc ngắm thác nước nhỏ uốn lượn róc rách giữa những triền đồi uốn lượn, hồ hởi chạy ra giữa thảm cỏ xanh rợn, hét lên vui vẻ, xoay vòng vòng rồi bất ngờ lao vút chạy trở lại ôm chầm lấy ba thơm chíu chít liên tu bất tận lên hai má của ba.
Cuối cùng thì hai ba con cũng có một cái Tết trọn vẹn bên nhau, yên ả thanh bình, muốn làm gì thì làm, muốn đi chơi đâu thì gọi xe đi, muốn ăn gì thì ăn muốn ngủ lăn ra khi nào cũng được. Lúc hai ba con đứng ven hồ Xuân Hương chụp ảnh khi hoàng hôn đã dần tàn, con kêu: Ba ơi lên đi không hơi nước làm con hơi lạnh rồi. Lúc hai ba con dắt tay nhau đi dạo giữa những hành lang thoáng rộng, mát rượi và thanh bình của khu Nhà cong Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt, Bamby cứ thắc mắc hỏi ba: Ba ơi, sao ba cứ thích đi bộ mãi ở đây? Vì ngôi trường này đẹp quá, yên ả thanh bình quá nên ba cứ ước được làm sinh viên hay thầy giáo ở đây.
Lúc hai cha con ngồi uống Cacao nóng và trà Atiso nóng trong quán cafe khu trung tâm, Bamby giơ tay chỉ lên ngọn tháp truyền hình sáng rực giữa trời đêm mùa Tết: Ba ơi, kia giống tháp Eiffel không? Đến Đà Lạt rồi thì cần gì đi Paris nữa ba nhỉ?
Lúc ba chỉ cho Bamby chụp hoa Phượng tím ở ga Đà Lạt. Chụp xong con quay qua vui vẻ: Thế này thì không cần sang Úc ngắm Blue Jacaranda nữa hả ba?
Vậy là Đà Lạt có Tết, có ba, có hoa, có Trời xanh mây trắng nắng vàng và đủ mọi nơi nổi tiếng trên Thế giới qua đầu óc trong trẻo thơ bé của con rồi.
Và tại sao lại cứ viết “cuối cùng thì…”. Tại vì cuối cùng thì tôi đã làm được những điều, dù lớn lao hay bình dị mà tôi đã thầm mong thầm nghĩ, tự ấp ủ bấy nay. Nhưng cuối cùng thì, lần thứ tư trở lại Đà Lạt, cuộc hành trình dù ngắn ngủi hay xuyên nguyên mùa Tết, cha con tôi cũng chỉ thấy toàn niềm vui. Tôi không đưa con qua những chốn đã gắn với những kỷ niệm trầm buồn: cafe Tùng, đồi Mai Anh, hồ Tuyền Lâm hay cafe Cỏ hồng… Có thể, hai cha con sẽ còn cùng nhau đến Đà Lạt nhiều lần nữa, nhưng lần đầu tiên, mùa Tết đầu tiên ở đây, chúng tôi chỉ có mỗi niềm vui.
- Ba ơi, những ngày ở Đà Lạt con thấy trôi nhanh quá. Năm mới con xin hứa với ba 3 điều, một là…, hai là…, ba là… để con ngoan ba vui, rồi lần sau ba sẽ cho con lên Đà Lạt nữa ba nhé?
Như buổi làm việc cuối cùng trước khi rời đi để về nghỉ Tết, tôi đều dành khoảng thời gian bận rộn cuối năm đi chào, cảm ơn và chúc ăn Tết vui vẻ tới các anh chị đồng nghiệp đã đồng hành cùng tôi suốt một năm dài. Dù có cãi nhau mắng nhau ghét nhau hay ân cần trìu mến quý trọng nhau thì đến cùng nhau và ngồi lại với nhau một quãng đời đều là mối lương duyên. Kết thúc cuộc hành trình của hai ba con, tôi ôm chặt lấy Bamby và cảm ơn con đã cùng ba đồng hành trong chuyến đi đặc biệt này, vì con rất vui, rất ngoan, rất thương ba và trên tất thảy, cảm ơn con đã đến với ba, trong cuộc đời này.
Hạnh phúc không phải là con đường, cũng chẳng phải là đích đến, hạnh phúc chính là hiện tại, là bây giờ, là chính khoảnh khắc này. Tại sao chúng ta cứ phải cố công kiếm tìm dựng xây chịu đựng mò mẫm chụp bắt… gì gì xa xôi cho lắm, khi mỗi sát-na hiển hiện là một cuộc hạnh ngộ, một phút giây trọn vẹn đủ đầy rồi.
Một mùa Tết đã qua, một mùa Xuân vẫn còn đang chín đỏ và chúng ta đều đang hạnh phúc.
Tại sao không?