Khi cơn gió thổi lên làm bạn tưởng như đang bơi giữa đợt sóng cỏ. Nó không còn một cọng cỏ đơn điệu mà cùng nhau hòa với cơn gió để nhảy múa, dâng lên hạ xuống như loài cỏ đang múa cùng nhau.
Đã biết tới thảo nguyên xanh này ở xã Ea Sol khá lâu về trước, bản thân vẫn mê khu rừng già đầy mạo hiểm và con thác hùng vĩ hơn được giấu kĩ ở Tây Nguyên. Và nghĩ đi qua những đồi cỏ hùng vĩ trong miền Nam, với một đồi cỏ nhỏ bé không đủ làm đôi chân ngứa ngáy. Cuối cùng với lời rủ rê từ anh Hiến - người địa phương ở Ea H’leo nên tôi quyết định lên đường cùng nhóm bạn tới vùng đất Đắk Lắk vào giữa mùa mưa khi cỏ phủ xanh các ngọn đồi và không khí ẩm mát xua tan cái nóng nơi này.
7 giờ tối 7 đôi chân mê ngứa ngáy đang bàn những chuyến đi đã từng đi, từ du lịch nghỉ dưỡng đâu đó đến những chuyến đi bờ mông mệt nhoài trên xe để ngắm khung cảnh dọc đường hay tìm hiểu vùng đất mới ở ngoài biên giới Việt Nam. Không khí bến xe Miền Đông cũ không còn náo nhiệt, với tâm trạng háo hức chờ đợi ngày mai khám phá thảo nguyên thì không bận tâm nữa. Trên xe vẫn tiếng ồn ào đặc trưng của tuyến xe địa phương, từ người tha phương giờ trở về thăm quê hay người thân. Còn cả nhóm chọn mỗi người sự yên tĩnh riêng; có chị nhắn tin báo người thân 2 ngày mất sóng, có đứa em chọn ngủ sớm để mai đủ sức ngắm nhìn vùng đất mới hay bản thân lắng nghe câu chuyện của mọi người trên xe coi nơi mới này có gì thú vị.
Do bản thân chủ quan đã đi nhiều ở Tây Nguyên, nghĩ mùa này ở đây không lạnh mà mát mẻ không đem áo khoác nào theo cả. Mà quên vùng đất Ea H’Leo nơi 4 bề phong điện với cơn gió quanh năm thêm bầu trời xám xịt, mùa mưa tháng 8 ở độ cao hơn 600 m mặt nước biển làm cái lạnh cao nguyên lạnh càng thêm lạnh. Với cái không khí lành lạnh buổi sáng thì một ly cà phê nóng ở thị trấn Ea Drăng đậm vị Tây Nguyên là điều bản thân không thể nào bỏ qua được.
Tận hưởng đã đủ, cả nhóm phải tiếp tục hướng về thị xã Ayun Pa nhưng chưa tới, chỉ tới nơi giáp ranh giữa Đắk Lắk và Gia Lai. Bước chân xuống xe thời tiết đã thay đổi nhanh chóng, cơn gió thổi tan đám mây xám kia để nhường bầu trời xanh và tia nắng gắt rọi xuống. Điểm bắt đầu một buôn nhỏ người Jrai (Gia Rai) xuyên qua rẫy bắp rồi khi rừng đầy oi bức, nhờ cơn gió vùng đất này đã giảm đi bớt mà không thể xua tan nổi cái nóng. Nhớ nhất ruộng lúa nương được nghe từ lâu thơm ngon ở vùng đất đỏ bazan. Ban đầu cứ tưởng đám cỏ xanh mà thấy sao lại trồng thành hàng đều. Và nhớ rừng nghèo nàn hay rừng khộp lại chiếm đa phần ở Đắk Lắk nên ban đầu đi đồi cỏ ở đây lại nghĩ ngay tới loại rừng này. Nó làm người thích rừng núi đều ngán ngẩm và thường nghĩ về cái nóng.
Cả nhóm đã bỏ quên con dốc dài đằng sau và không để ý tới cái nắng nóng của Tây Nguyên để ngồi thẫn thờ nhìn ngọn đồi cỏ tranh trùng trùng điệp điệp được phủ màu xanh mướt. Lâu lâu một chấm xanh đậm của cây bàng rừng đủ hình dáng đầy khắc khổ để vượt qua trận gió nơi này. Ngồi nhìn lá cỏ tranh vẫy vẫy không ngừng, chào mừng đã tới vùng thảo nguyên xanh tươi. Nhìn xa xa những trận gió luồn qua ngọn đồi tưởng chừng thân cỏ tranh mềm yếu không chịu nỗi vậy mà ngã xuống lại đứng lên. Cơn gió lùa qua làm từng khoảng cỏ lay động, dập dờn như cơn sóng. Lúc nhẹ nhàng, lúc dữ dội liên lục không ngừng làm mủi lòng những người mê cái đẹp.
Đứng trên đỉnh đồi này nhìn qua đỉnh đồi khác chỉ một màu xanh non uống lượn lên xuống rồi qua lại, khung cảnh thơ mộng làm tan biến đi hết sự mệt. Ánh mắt mọi người long lanh như đến vùng đất lạ lẫm không phải còn nương rẫy bắp hay rừng khộp khó chịu đằng sau. Có bạn thì ngồi tản đá đưa tầm mắt ra xung quang để nhìn làn sóng cỏ đang dân lên rồi hụp xuống, có đứa em nằm xụp vào đám cỏ hít lấy hít để mùi đất bazan ẩm, mùi cỏ tươi theo làn gió sộc vào múi và nhìn lá cỏ đung đưa qua lại giữa đám mây trắng đang trôi nhanh. Hay 2 chị em ra sức cùng nhau chụp tấm hình kỉ niệm không dễ gì để khám phá một thảo nguyên xanh này, còn bản thân như mọi người cố tận hưởng màu xanh mướt mắt này.
Chiều dần buôn về hướng cánh quạt điện gió xa xăm. Hôm đó không phải hoàng hôn tuyệt đẹp nhưng phóng tấm mắt nhìn đám cỏ xanh lâu lâu chấm xanh đậm của cây bàng rừng, bên dưới là rẫy của người Ea H’Leo và xa xa dãy đồi không biết bao nhiêu cách quạt gió đang chớp tắt đèn. Tia nắng chiều rọi xuống đỉnh đồi rồi xuyên qua từng khẽ đồi kéo tạo vệt vàng pha xanh rực nhấn giữa đám cỏ xanh. Khi mặt trời gần xuống mọi người chỉ ngồi một chỗ để cảm nhận tia nắng ấm cuối ngày rồi nhường cho cơn gió lạnh. Không còn vội vã bắt lấy khoảng khắc, chậm rãi cảm nhận sự biển của màu xanh bầu trời và dãy đồi.
Điều thích nhất khi đêm xuống trên đỉnh đồi cỏ, ánh đèn từ dân cư không với tới để ánh sao lấp lánh trên bầu trời chiếu rọi khắp rừng núi. Tắt hết đèn đi chỉ còn ánh lửa đỏ chập chờ rọi lên táng cây bàng, nhìn ánh sau lấp lánh đủ màu sắc. Lại một ngày may mắn để ngắm dãy ngân hà từ từ mọc lên rồi lặn xuống, thứ không thể thấy ở Sài Gòn xô bồ. Nơi đây chỉ còn tiếng rít của gió luồn qua đồi, tí tách của bếp lửa kèm theo xèo xèo của ấm nước phía trên. Ai cũng dừng lại để cảm nhận một ngày vừa trôi qua, có bạn sao thấy nó trôi nhanh vậy chưa đủ cảm nhận, có người thấy nó chậm rãi đủ để thấy năng lượng bản thân hồi phục sau 5 ngày cày cuốc trong công việc hay trôi theo dòng suy nghĩ riêng.
Vùng đất Tây Nguyên này đúng là khắc nghiệt từ thời tiết đến cây cỏ. Vậy mà có những ngọn đồi xanh mướt được giấu sâu trong tán rừng khộp vô cùng xấu xí. Đúng là phải bỏ nhiều công sức để nhìn, cảm nhận và phiêu du theo đất trời mới quý từng phúc giây ở thảo nguyên du mục này. Những chuyến đi trải nghiệm bỏ lại mọi sự tiện nghi, bỏ ra những giọt mồ hôi và cả chấn thương chỉ để tâm hồn được xoa dịu bởi thiên nhiên tuyệt đẹp này.