Hành trình tỉnh thức của tác giả Nguyễn Hoàng Bảo trong cuốn sách “Ta còn bao nhiêu ngày để hạnh phúc”

11/11/2025

Tác giả Nguyễn Hoàng Bảo kể về hành trình mà anh gọi là “cuộc trở về thầm lặng” trong cuốn sách “Ta còn bao nhiêu ngày để hạnh phúc”: từ những dặm đường ngoài thế giới đến những dặm đường trong tâm thức, nơi con người học cách lắng nghe chính mình.

Trước khi trở thành “người kể chuyện bằng những chuyến đi”, Nguyễn Hoàng Bảo từng là giảng viên Khoa Thương mại - Du lịch, Trường Đại học Công nghiệp TP HCM với hơn 15 năm gắn bó cùng giảng đường. Anh là thạc sĩ Quản trị kinh doanh, hiện vẫn tham gia giảng dạy với vai trò giảng viên thỉnh giảng tại nhiều trường đại học ở TP.HCM.

Bài liên quan

Không chỉ đứng lớp, anh còn mang tinh thần học hỏi đó ra thế giới rộng lớn. Từ năm 2009, anh bắt đầu những chuyến du ngoạn đầu tiên, dần dần đi qua hơn 125 quốc gia, quan sát, ghi chép và lắng nghe câu chuyện của những nền văn hóa khác nhau. Năm 2016, anh ra mắt Độc hành - cuốn du ký ghi lại hành trình dọc theo Con đường Tơ Lụa qua Trung Đông và Trung Á, nơi văn minh và ký ức nhân loại giao thoa.

Tác giả Nguyễn Hoàng Bảo tại Ladak, Ấn Độ

Tác giả Nguyễn Hoàng Bảo tại Ladak, Ấn Độ

Hơn 15 năm rong ruổi qua hơn 125 quốc gia, Nguyễn Hoàng Bảo vẫn nói rằng mình chỉ đang trên hành trình “đi tìm con người thật của chính mình”. Từ những vùng sa mạc Trung Á mênh mông đến những thành phố châu Âu trầm mặc, mỗi bước chân với anh đều là một bài học về sự chuyển động của thế giới và của tâm hồn.

Trò chuyện với Travellive, tác giả Nguyễn Hoàng Bảo kể về hành trình mà anh gọi là “cuộc trở về thầm lặng” trong cuốn sách “Ta còn bao nhiêu ngày để hạnh phúc” chính thức ra mắt vào đầu tháng 11 năm nay: từ những dặm đường ngoài thế giới đến những dặm đường trong tâm thức, nơi con người học cách lắng nghe chính mình.

Empty
Empty

Điều gì đã thôi thúc anh rời khỏi vùng an toàn để bắt đầu hành trình đặt chân đến hơn 125 quốc gia trên thế giới?

Hơn 15 năm trước, sự thôi thúc muốn hiểu thế giới bằng trải nghiệm tự thân đã kéo tôi ra khỏi vùng an toàn. Tôi nhận ra rằng cảm giác an toàn mang theo sự trì trệ, còn thế giới thì rộng lớn, đầy những câu chuyện chưa kể. Mỗi chuyến đi là một cuộc đối thoại thầm lặng với chính bản thân, nơi tôi học cách lắng nghe nhịp sống của người khác và qua đó khám phá nhịp sống thực sự của chính mình.

Tác giả đặt chân đến Siberia, vùng đất băng giá khắc nghiệt trên thế giới

Tác giả đặt chân đến Siberia, vùng đất băng giá khắc nghiệt trên thế giới

Khi đi qua những vùng đất đầu tiên, nơi mọi thứ còn xa lạ và đôi khi khắc nghiệt, điều gì giúp anh tiếp tục đi thay vì dừng lại? Chặng đường nào khiến anh nhớ nhất?

Điều giúp tôi tiếp tục là niềm tin vào sức mạnh của trải nghiệm và sự chân thật trong cuộc sống. Tôi nhớ nhất những ngày lạnh giá, thiếu thốn ở Gyumri, Armenia, tôi gặp Paolo và Maribel, những con người gieo niềm tin và hy vọng từ chính nỗi đau của mình. Họ cho tôi nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở điều ta giữ, mà ở những gì ta dám đánh đổi cho điều tốt đẹp. Chặng đường ấy đã mở ra cho tôi cái nhìn sâu sắc về bản thân và thế giới: khó khăn bên ngoài chỉ là bức màn để khám phá sức mạnh nội tâm.

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
Empty
Empty
Empty

Anh từng đi dọc theo Con đường Tơ lụa - một tuyến hành trình nối liền châu Á và châu Âu. Điều gì khiến anh chọn hành trình ấy làm chất liệu cho cuốn sách đầu tay - Độc hành (2016)?

Con đường Tơ lụa không chỉ nối châu Á và châu Âu, mà còn nối liền quá khứ và hiện tại, con người và ký ức. Giữa sa mạc, đền đài và những con người từng gặp, tôi nhận ra sự kiên cường, lòng hiếu khách, và ký ức được giữ gìn. Hành trình ấy mang đến trải nghiệm về văn hóa, lịch sử và nhân tính, những mảnh ghép sống động mà tôi muốn đưa vào "Độc hành", để độc giả thấy rằng mỗi bước chân đều là một câu chuyện.

Empty
Empty
Empty

Sau khi đi qua hàng trăm vùng đất, từ khi nào anh bắt đầu cảm thấy bên trong mình có một sự chuyển biến?

Khoảnh khắc ấy đến vào nhiều năm về trước khi tôi đứng trước những gương mặt đá của Bayon - biểu tượng của văn hoá Khmer tại Campuchia. Từng nụ cười bí ẩn, ánh mắt điềm tĩnh như đang chạm thẳng vào tâm thức tôi.

Tôi ngồi trước các bức tượng, để ánh sáng chiều chiếu qua các tầng đá, và nhận ra rằng việc đi đến những vùng đất xa xôi không làm ta thay đổi. Chỉ khi quan sát chính mình, chạm vào bản thể nội tại, con người mới thật sự bước vào hành trình tỉnh thức.

Tác giả ở cổng đền Bayon trong chuyến ghé thăm gần nhất!

Tác giả ở cổng đền Bayon trong chuyến ghé thăm gần nhất!

Khi tôi thả nỗi đau và những trói buộc vô hình, tôi thấy mình nhẹ đi, không còn là kẻ lữ hành tìm kiếm, mà là người quan sát và đồng cảm với chính mình - một trải nghiệm vừa là sự trở về, vừa là thức tỉnh nội tâm.

Nếu hành trình 125 quốc gia là quãng đường đi ra ngoài để nhìn thế giới, thì 17 miền đất tâm linh có phải là hành trình đi vào bên trong để nhìn lại chính mình?

Hành trình bên ngoài cho tôi thấy sự phong phú và đa dạng của thế giới, còn hành trình bên trong qua 17 miền đất tâm linh lại cho tôi thấy sự tương đồng sâu sắc của nội tâm con người. Một bên là bức tranh thế giới, một bên là bản đồ tâm hồn. Khi đặt song song, tôi thấy rằng mọi con đường, dù bên ngoài hay bên trong, đều dẫn đến một điều: hiểu và yêu bản thân, và đồng điệu với nhân loại.

Tác giả đặt chân đến Ma Rốc - một trong 17 vùng đất tâm linh trong hành trình tỉnh thức

Tác giả đặt chân đến Ma Rốc - một trong 17 vùng đất tâm linh trong hành trình tỉnh thức

Điều gì đặc biệt ở 17 miền đất tâm linh ấy khiến anh thật sự cảm thấy “được chạm vào bên trong”, như thể mình vừa đi một chuyến rất xa nhưng cũng là trở về?

Mỗi miền đất tâm linh là một tấm gương phản chiếu ký ức, niềm tin và trải nghiệm sống của con người. Khi đứng trước những nghi lễ Sufi ở Thổ Nhĩ Kỳ, lễ hội “Ngày của người chết” ở Mexico, những tu viện Tây Tạng, bức tranh thiên nhiên hùng vĩ nhưng khắc nghiệt ở Baikal hay Bức Tường Than Khóc ở Jerusalem, tôi không chỉ thấy văn hóa, mà thấy nhịp sống nội tâm, sự kiên cường, lòng yêu thương và khả năng chữa lành. Tôi đi xa ra thế giới nhưng đồng thời lại trở về bên trong, chạm vào bản thể sâu nhất của mình.

Empty
Empty
Empty

Khi nhìn lại hành trình ấy, anh có nhận ra một “mẫu số chung” nào của nhân loại?

Dù khác biệt về ngôn ngữ, màu da hay tín ngưỡng, con người ở đâu cũng tìm kiếm hạnh phúc, bình an, tình yêu và ý nghĩa cuộc sống. Tôi nhận ra niềm khao khát được kết nối, được thấu hiểu, được buông bỏ những điều làm tổn thương mình và người khác. Đó chính là sợi dây chung nối tất cả nhân loại.

Empty
Hạnh phúc là khao khát chung và cũng là sợi dây kết nối nhân loại

Hạnh phúc là khao khát chung và cũng là sợi dây kết nối nhân loại

Cuốn sách “Ta còn bao nhiêu ngày để hạnh phúc” được xem là kết tinh của hành trình tỉnh thức sau nhiều năm lang thang. Vậy cảm xúc gì đã dẫn dắt ngòi bút của anh?

Tôi viết từ sự tĩnh lặng và trải nghiệm đã tích lũy qua nhiều năm lang thang. Mỗi dòng là một cuộc trò chuyện với ký ức, với những cảm xúc được “thức tỉnh” từ Độc Hành. Tôi sống lại niềm đau, sự sững sờ và cả niềm vui thầm lặng để viết ra như một bản nhạc của lòng biết ơn, nhận thức và tự do.

d685c06d-3ef3-4edb-a082-bfd0c4aa03d6

Hành trình này là một bước quay về, nơi tôi tìm lại bản thân, chạm vào những ký ức đã ngủ yên và giá trị tưởng như đã mất. Đồng thời, đó là một lần tái sinh, khi tôi học cách thở chậm, buông bỏ những điều không thuộc về mình và hiện diện trọn vẹn trong giây phút hiện tại. Hạnh phúc không ở nơi xa xôi, mà luôn nằm ngay bên trong, chỉ chờ chúng ta biết dừng lại, lắng nghe và nhận ra nó.

Bài: Quỳnh Mai - Ảnh: Nguyễn Hoàng Bảo
Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
RELATED ARTICLES