Mùa Đông ở Hà Nội năm nay đến muộn một cách lạ thường. Cuối tháng 11 mà trời vẫn nắng chang chang như mùa Hè, mọi người đều bảo nhau: "Không khéo năm nay lại không có mùa Đông rồi". Ấy thế mà chỉ cách mấy ngày sau, cái rét đột ngột ùa về khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên và bất ngờ. Nhưng ai nấy đều biết, cái lạnh đầu mùa này như là nét đặc trưng của Hà Nội mà ai đi xa đều nhớ, đều mong mùa Đông về.
Ở Hà Nội, mùa Đông không lẫn đi đâu được. Cái lạnh đầu mùa ở đây khác hoàn toàn với cái lạnh ở những nơi khác. Nếu như Sài Gòn chỉ có mùa mưa và mùa khô, ít có trải nghiệm thế nào là mùa Đông, thì cái lạnh của Hà Nội là cái rét “cắt da, cắt thịt”.
Với những người con xa xứ nhưng đã có nhiều năm gắn bó với mảnh đất Hà Nội, mùa Đông thường để lại cho họ nhiều kỷ niệm. Khi ở Thủ đô thì thấy bình thường lắm, nhưng chỉ khi đi xa họ mới thấm nỗi cồn cào, nhớ nhung.
Điển hình như lúc tôi đăng một đoạn video ngắn đường phố Hà Nội vào mùa này lên mạng xã hội. Vài ba người bạn đã từng ở Hà Nội nhưng giờ đang làm việc phương xa đều thốt lên rằng "nhớ Hà Nội quá". Nhất là cái không khí ở thời điểm này khiến ai cũng nao lòng và háo hức chờ đợi một điều gì đó. Cũng có thể đây là khoảng thời gian cận kề nhiều dịp lễ nhất như Giáng sinh, Tết Dương lịch, Tết Nguyên đán... nên cảm giác rất đặc biệt.
Sớm đông, trong tiết trời lạnh tê tái có nhiều cái cũng đáng để thử lắm. Ví dụ như đi ăn bát phở nóng hổi, nhâm nhi một cốc cà phê trứng và ngắm phố phường thì còn gì tuyệt vời bằng. Hay thưởng thức mấy món quà vặt xế chiều, nào là trứng ngải cứu, bánh chưng rán, bánh đúc nóng hay bát bánh trôi tàu, bát cháo sườn bán rong trên vỉa hè đường...
Còn chưa kể những tối mùa Đông, cả phố phường bày bán những hàng ngô, khoai nướng nghi ngút khói. Dạo một vòng quanh Hà Nội để hít hà hơi phố xá, rồi dừng chân thưởng thức vị bùi của khoai nướng và thủ thỉ vài câu chuyện thường ngày thì còn gì bằng.
Tuy nhiên, Thủ đô vẫn ẩn khuất đâu đó những sự lãng mạn mà chỉ có những người thực sự hiểu mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp mùa Đông Hà Nội.
Hà Nội bình thường nhộn nhịp là thế nhưng khi đông về mọi thứ dường như trở nên chậm rãi hơn, nhẹ nhàng hơn. Nhưng đâu đó giữa nhịp sống hối hả vẫn thấp thoáng khiêm nhường vài ba quán cóc bán chén trà nóng, kẹo gừng, kẹo lạc, như một nét riêng của mùa Đông Hà Nội. Cái rét ngọt đôi khi thấu qua da, mặc áo mỏng dễ bị những cơn rùng mình run rẩy lan khắp người qua những cơn gió ù thổi.
Khắp trên phố phường, những chiếc xe chở hoa đi ngang qua phố. Nhưng với hoa cúc họa mi như được đánh thức khi mùa Đông về, loài mà chỉ nở duy nhất một lần trong năm và chỉ có ở Hà Nội. Loài hoa nhỏ, màu trắng, biểu tượng của sự tinh khôi, thanh tao, nhẹ nhàng giống như chính người dân Tràng An.
Đông Hà Nội được khoác lên mình tấm áo của gam màu buồn nhưng lãng mạn. Với những người đã sống ở đây lâu năm, chứng kiến nhiều mùa Đông đến rồi lại đi thì Hà Nội hiện lên khung cảnh trữ tình, đầy cảm xúc và hoài niệm.
Mùa Đông Hà Nội đẹp và vô cùng thi vị. Phải trải qua thì mới thực sự cảm nhận hết được vẻ đẹp và sự thơ mộng của nó. Để rồi khi đi xa, một nỗi nhớ man mác về Thủ đô cứ thế được cất lên.
Dù có đi bốn phương trời
Lòng vẫn nhớ về Hà Nội...