Đến Soul, Buôn những cơn Mê

23/11/2022

Ban Mê Thuột những ngày đầu mùa khô, thời tiết thật là chiều lòng người.

Ban Mê Thuột những ngày đầu mùa khô, thời tiết thật là chiều lòng người. Qua ngày thứ Sáu nắng rực rỡ, gió lồng lộng khiến tôi như bay người khỏi Đá Voi Mẹ khi đứng trên đỉnh chụp hình. Hoa cúc quỳ đung đưa từng vạt vàng rực ven những triền đồi dọc Quốc lộ 27. Những vạt lúa đang thì con gái như những tấm thảm nhung dưới chân Đá Voi Cha. Gió làm những chùm phong linh treo trên Biệt điện Bảo Đại kêu loong coong khí thế dưới tán những cây hoa sứ cổ thụ. Gió thổi tung sóng hồ Lak làm những chiếc thuyền du lịch chẳng thể ra khơi chở khách…

Thứ Bảy trời dịu hơn, làm chiếc áo tôi mặc mới ướt mồ hôi quá nửa sau cả ngày lang thang trong rừng sâu Yok Don. Rồi nó cũng ướt đủ khi những cơn mưa rừng chợt ghé ngang qua và khi tôi lặng người đứng ngắm ngọn thác Phật đầy ắp nước mùa khô, hùng vỹ tung bọt giữa Đại ngàn.

Đến Ban Mê mà không uống cafe thì còn gì thú vị.

Đến Ban Mê mà không uống cafe thì còn gì thú vị.

Đến Ban Mê Thuật mà không uống cafe thì còn gì thú vị. Nhưng hai ngày đầu, mải mê với cuộc hành trình khi lần đầu tiên đặt chân lên Đắk Lắk, mải mê với gà kho măng rừng, cá lăng nấu lá giang, cơm lam, thịt lợn rừng chiên nước mắm… tôi chỉ kịp uống hai ly cafe trong hai bữa sáng ở khách sạn. Tự an ủi: đã lên Ban Mê rồi thì uống cafe ở đâu mà chẳng giống nhau. Tối thứ Sáu, vì thấy lượng cafein trong máu chưa đủ sau ly cafe sáng dở ẹc ở sân bay, đi bộ ra đường Ngô Quyền làm tạm ly đen đá mà về trằn trọc cả đêm.

Ngày cuối cùng ở Ban Mê Thuột, hỏi Lễ tân khách sạn để thuê một chiếc xe máy, khoác chiếc áo mỏng đeo ba-lô đi vòng vòng khám phá nốt Thành phố Thủ phủ đất Tây Nguyên này, hỏi người bạn vốn dĩ là “thổ dân” Ban Mê Thuột mà giờ sống trên máy bay nhiều hơn ở nhà: uống cafe Ban Mê đâu ngon em? Cô ấy chỉ tôi đến đây kèm câu bonus: đến đấy đi, và anh sẽ không phải hối hận gì.

Ở Ban Mê Thuật, không thiếu những quán cafe làm si mê du khách

Ở Ban Mê Thuật, không thiếu những quán cafe làm si mê du khách

Ban Mê Thuột vỗn dĩ không ồn ã, mà phố Nguyễn Khuyến nơi có quán Soul này lại không nằm giữa trung tâm Ban Mê. Soul làm tôi chợt nhớ đến chiếc quán nép mình bên một triền đồi Sapa đầy hoa thuở trước, khi tôi cũng lang thang vào một chiều Trời đầy mây dìu dịu thế này. Phía trước Soul là một căn biệt thự cổ, ngoài ngõ đủ các loài hoa tím vàng trắng đỏ xanh đang thi nhau khoe sắc. Bước vào Soul, vẻ rộng rãi và khoáng đạt của một quán café hiện đại phong cách rất Tây nguyên: cao rộng và đầy ánh sáng làm một kẻ thị dân vốn hay phải ngồi café trong những không gian chật hẹp: xoay phải đụng đồ bên trái, xoay trái đụng đồ bên trên – hơi bị ngợp với một niềm thích thú không che dấu.

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+

Và trái với các quán café thông thường tôi hay lui tới, diện tích giữa quán chủ yếu được dành cho quầy hàng, nơi đựng cốc tách, phin, máy pha chế… thì ở Soul, những thứ này trông lọt thỏm một cách khá hợp lý như được dành để “trang điểm” cho vẻ rộng rãi nơi này.

Phong cách trang trí đậm chất Tây Nguyên.

Phong cách trang trí đậm chất Tây Nguyên.

Cuối trưa đầu giờ chiều ngày Chủ Nhật nên quán cũng không quá đông đúc, tôi lang thang khắp quán ngắm nghía phong cách décor, những bức tranh treo tường miêu tả những nét đặc trưng Tây Nguyên tươi mầu café, ngắm nghía những túi café đầy mầu sắc, những túi trà thảo mộc tỏa hương dìu dịu, những lọ bình nhiều kích cỡ đựng các loại café hạt lẫn bột từ Ethiopia, Kenya, Colombia... Quán được kiến trúc theo kiểu nhà Rông Tây Nguyên, ngồi tít phía trong vẫn có được ánh sáng chan hòa nhờ những mảng kính lợp trên nóc mái đưa ánh mặt Trời Cao nguyên vào từng góc quán.

Tôi gọi một ly rồi chọn một góc trong quán, ngồi xuống, nhấp những ngụm cafe ủ lạnh vị đắng dìu dịu quyện mùi hoa hồng và hương thảo, lấy chiếc muỗng kim loại tròn mầu đen bóng bỏ quả vải dầm mềm lạnh, ngọt lịm vào miệng mà như thấy như tan hết những cơn mê…

Những tách cafe nóng hổi phê xua đi cơn mê mỗi sớm.

Những tách cafe nóng hổi phê xua đi cơn mê mỗi sớm.

Nói chuyện với cô bé bán hàng, biết tôi từ Hà Nội tới, cô hào hứng ngồi xuống tiếp chuyện, kể cho tôi nghe về Soul, về café, về Ban Mê Thuột, ánh mắt ánh lên vẻ rạng ngời khi nói về phong cách tươi trẻ, khoáng đạt nhưng vẫn đậm chất café đủ vị, truyền thống lẫn sáng tạo của chuỗi quán trải dài từ Bắc vô Nam.

Tôi ngắm nghía rồi hỏi giá định mua một chai rượu cần, nhưng chần chừ vì vốn dĩ ngại mang nhiều đồ đạc khi đi du lịch. Các bạn hào hứng bảo nếu anh thích có thể ghé chi nhánh Hà Nội để mua.

Đến giờ phải đi rồi, cô bé bán hàng chỉ cho tôi bên trái lối ra (cách quán chỉ khoảng 500m) là đường đi đến buôn Ako Đhông – một điểm du lịch nổi tiếng đất Ban Mê, bên phải là Bảo tàng Thế giới café, hai nơi mà tôi đã lên kế hoạch cho hành trình của mình.

Rời đi rồi mà tâm trí của một kẻ ưa xê dịch, ưa vui vẻ thú vị, ưa những ố á ngạc nhiên của cảnh trí sản vật Thế gian tràn đầy tiếc nuối. Tiếc nuối vì thời gian ở lại với Cao nguyên còn ngắn quá, tiếc nuối vì tại sao giờ này tôi mới ghé đến nơi này.

Sẽ còn trở lại Soul, để tôi đi Buôn tiếp những cơn Mê.

IMG_9955
Nếu lần tới ghé Ban Mê Thuột, hãy tới Soul để viết tiếp những cơn mê.

Nếu lần tới ghé Ban Mê Thuột, hãy tới Soul để viết tiếp những cơn mê.

Lê Hồng Lam
RELATED ARTICLES