GYEONGBOKGUNG
Điểm dừng đầu tiên trong hành trình này là cung điện Gyeongbokgung – trái tim lịch sử giữa một thành phố không ngừng đổi thay. Tôi đến vào lúc sáng sớm, khi ánh nắng còn chưa đủ gắt để xua tan cái se lạnh đầu ngày. Những mái ngói cổ vút cong trong nắng sớm, bức tường gỗ sẫm màu được ánh sáng rọi xiên qua hàng phong đỏ, trông vừa cổ tích vừa trầm mặc. Mọi thứ nơi đây tĩnh lặng và kiêu hãnh, như thể từng viên đá ở đây đều đang giữ lấy ký ức của triều đại Joseon.


BUKCHON HANOK VILLAGE
Rời Gyeongbokgung, tôi men theo những con hẻm đá cuội đến Bukchon Hanok Village – ngôi làng cổ nằm lặng lẽ giữa trung tâm thành phố. Không đi theo tour, không cần bản đồ, cứ thế tôi bước theo trực giác, rồi tình cờ tìm được những góc tường rêu phong, những ô cửa gỗ hé mở, và cả những mái nhà ngả mình dưới hàng phong đỏ.
Bukchon không ồn ào. Dù nằm giữa trung tâm thành phố, nơi này vẫn giữ được vẻ an yên như một khu vườn được gìn giữ riêng cho những ai đủ kiên nhẫn để tìm đến bằng bước chân chậm rãi. Tôi nhìn thấy một Seoul khác, không phải qua biển hiệu hay tòa cao tầng, mà qua đường nét mềm mại của mái ngói hanok, qua khung cửa sổ gỗ lấp ló ánh đèn vàng và cả những bức tường vôi đã bạc màu theo năm tháng.


Bukchon Hanok Village – ngôi làng cổ nằm lặng lẽ giữa trung tâm thành phố
RAKKOJAE SEOUL MAIN HANOK
Tôi dành một đêm tại Rakkojae – một hanok cổ được phục dựng thành khu nghỉ dưỡng truyền thống. Không có những tiện nghi hào nhoáng như khách sạn 5 sao, Rakkojae cho tôi một điều khác: không có thang máy, không có màn hình tivi, chỉ có những cánh cửa kéo bằng giấy, mái ngói cổ và sàn gỗ nâu trầm mát lạnh. Đêm ở Rakkojae tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe được tiếng gió lướt nhẹ qua mái nhà, tiếng gõ khẽ của tre va vào nhau ngoài sân. Có lẽ lâu lắm rồi tôi mới nghe được âm thanh đó – thứ âm thanh nguyên bản nhất, nhưng cũng dễ bị lãng quên nhất giữa phố thị ồn ã.
Bữa sáng ở đây đơn giản mà đẹp đến từng chi tiết. Một khay gỗ nhỏ với cơm, canh rong biển, vài món rau củ theo mùa và chén kimchi cay dịu. Từng món ăn như được sắp đặt để nhắc người ta sống chậm, cảm nhận kỹ hơn.

Rakkojae là một hanok cổ được phục dựng thành khu nghỉ dưỡng truyền thống


EUNPYEONG HANOK VILLAGE
Ngày tiếp theo, tôi đi xa hơn một chút, về phía Tây BắcSeoul khoảng 40 phút để đến làng Eunpyeong Hanok, nơi dường như nằm ngoài nhịp sống tất bật của đô thị. Nếu Bukchon giống như một trang sách cổ nhuốm màu thời gian, thì Eunpyeong lại mang dáng dấp của một bức thư tay vừa mới viết – chỉn chu, gọn gàng và ẩn chứa một nhịp sống sâu lắng, hiện đại nhưng không đánh mất sự kết nối với thiên nhiên và truyền thống.

Nằm nép mình dưới chân núi Bukhansan, Eunpyeong là sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc hanok đương đại và cảnh quan tự nhiên mát lành. Những căn nhà lợp mái ngói truyền thống nhưng có đường nét tinh giản hơn, thoáng đãng và sáng sủa hơn, không còn là quá khứ hoài niệm, mà là hiện tại được tái hiện bằng sự trân trọng. Dạo bước trong khu làng, tôi nghe thấy tiếng gió luồn qua những rặng cây, tiếng chuông gió khe khẽ vang lên từ mái hiên một căn nhà bên đường.
Eunpyeong không cố níu giữ quá khứ, cũng không vội vàng chạy theo hiện tại mà đứng ở nơi trung gian ấy – vừa đủ tĩnh để khiến ta muốn ở lại và cũng đủ mới mẻ để ta thấy mình được bước vào một điều gì đó khác, nhẹ tênh nhưng đầy sức gợi.

Eunpyeong giống như một thế giới riêng – những căn hanok hiện đại hòa quyện cùng thiên nhiên, thiền viện và rừng núi


SEOUL QUA KHUNG CỬA SỔ
Trưa hôm đó, tôi ghé Woo Mool Zip – một nhà hàng nhỏ nằm trên con dốc thoai thoải, yên tĩnh và ngập tràn ánh sáng. Những khung cửa kính lớn mở ra một khoảng trời dịu nhẹ, nơi từng chiếc lá vàng thả mình trong gió, rơi chậm rãi như thể cũng đang tận hưởng một bữa trưa thong dong. Tôi chọn ngồi gần cửa sổ, để vừa dùng bữa, vừa lặng lẽ nhìn Seoul trôi qua trong sự chậm rãi hiếm hoi. Bát canh ngao nóng hổi được mang ra trong chiếc nồi đá còn bốc khói, mùi vị trong lành, thanh mát, như chính cái khí trời của thành phố này vào những ngày chuyển mùa, nhẹ tênh mà đủ đầy.

Seoul lãng mạn qua khung cửa sổ

Bánh kem được tô điểm bởi mùa sung ngọt
Seoul những ngày này còn níu chân tôi bằng một thói quen rất Hàn Quốc: café hopping. Tôi chọn Rafre Fruit, tiệm cà phê nhỏ nhắn nằm ẩn mình trong con hẻm yên tĩnh, chuyên phục vụ duy nhất một loại bánh theo mùa, dựa trên loại trái cây đang ở độ ngon nhất. Mùa tôi đến là mùa sung ngọt. Chiếc bánh bé xinh với lớp kem tươi nhẹ bẫng, điểm xuyết bằng những lát sung mỏng manh, vừa mang vẻ thanh khiết, vừa đủ chỉn chu để khiến tôi phải ngắm thật lâu trước khi nếm thử như thể không muốn phá vỡ vẻ đẹp mong manh ấy. Quán nhỏ, bài trí tinh tế và ấm cúng như căn bếp của một người bạn biết cách yêu cái đẹp vừa đủ.
STARFIELD LIBRARY SUWON
Trước khi rời Seoul, tôi ghé thư viện Starfield ở Suwon – một không gian sách nằm giữa trung tâm thương mại. Những giá sách cao vút như chạm tới trần, ánh đèn ấm áp phủ lên từng trang sách, khiến cả không gian như một phim trường được dàn dựng kỹ lưỡng. Tôi ngồi ở đó, không đọc gì cả – chỉ đơn giản là để cảm nhận mình đang ở một thành phố mà sách, kiến trúc và cảm xúc có thể cùng nhau tồn tại trong cùng một nhịp thở.

Thư viện Starfield ở Suwon – một công trình vừa là không gian đọc, vừa là điểm check-in nổi tiếng
Trước khi rời Seoul, tôi dành một buổi chiều ghé qua thư viện Starfield ở Suwon, không gian sách nằm giữa lòng trung tâm thương mại sầm uất, nhưng lại tĩnh lặng đến lạ. Những kệ sách cao vút như chạm tới trần, ánh đèn vàng ấm áp phủ đều lên từng trang giấy, khiến toàn bộ khung cảnh hiện lên như một phim trường được dàn dựng tỉ mỉ, vừa hiện đại, vừa chất chứa sự mộng mơ rất Hàn Quốc.