Nghe violin trong quán ốc ngõ nhỏ Thái Hà

31/05/2025

Tìm đến quán ốc Oanh ở Thái Hà, điều đầu tiên khiến người ta chững lại là con ngõ nhỏ dẫn vào quán, ấy thế mà quán vẫn tấp nập khách ra vào. Người đến vì tò mò như lần đầu, người trở lại vì quen thuộc, người đơn giản vì cần một không gian nhẹ nhàng để thư giãn, thậm chí có người chỉ đến để nghe đàn violin.

Hà Nội có hàng nghìn quán ốc ngon, trải đều khắp các con phố, góc chợ, từ những quán nhỏ ven đường đến nhà hàng sang trọng. Người ta có thể dễ dàng tìm thấy các kiểu ốc đủ vùng miền, từ ốc kiểu Hà Nội thanh nhã, ốc kiểu Thái cay xè, đậm vị, đến ốc kiểu Sài Gòn béo ngậy, nêm nếm ngọt ngào.

Nhưng để tìm được một quán ốc vừa ngon đúng kiểu, vừa có người bán hàng “có chất”, thì lại chẳng dễ. Ở Hà Nội, có lẽ hiếm quán nào khiến dân mạng rần rần check-in như quán ốc nhỏ nằm trong ngõ Thái Hà, một nơi mà ẩm thực và âm nhạc giao thoa và người nghệ sĩ là chủ quán ốc - ông Vũ Văn Sỹ.

Trước khi trở thành “ông chủ quán ốc kéo violin”, ông Sỹ từng là nhân viên ở bến xe Giáp Bát. Sau khi nghỉ việc, ông về nhà phụ vợ bán hàng. Ban đầu, chỉ là gánh ốc rong, len lỏi khắp các con phố. Dần dần khách quen nhiều, ông bà mở được một gian nhỏ ở trong ngõ Thái Hà và bắt đầu bán ổn định từ năm 2008. Vợ ông, người phụ nữ hiền lành, cẩn thận, vẫn đều tay chọn từng con ốc, giữ nếp vị xưa của món ăn Hà Nội - thứ hương vị mà không phải ai cũng còn nhớ.

Nhân vật chính khiến quán ốc này trở nên khác biệt chính là ông Sỹ chủ quán

Nhân vật chính khiến quán ốc này trở nên khác biệt chính là ông Sỹ chủ quán

Nhân vật chính khiến quán ốc này trở nên khác biệt chính là ông Sỹ chủ quán. Ông đã ngoài 70 tuổi, chỉ cần có ai đó đề nghị hoặc khi ông “có hứng”, cây đàn violin sẽ được ông lấy ra từ một góc bàn nhỏ và những bản nhạc không lời lại vang lên - đôi khi là nhạc trữ tình, khi thì là nhạc không lời cổ điển, hoặc những bản nhạc truyền thống quen tai. Ông Sỹ thích ca hát, tham gia văn nghệ. Khi học THPT, ông được tuyển chọn vào đội nhạc cụ để tập luyện, tham gia các sự kiện của thành phố. Đây là lúc ông bắt đầu học nhạc lý cơ bản, làm quen với đàn violin.

"Từ khi nghỉ bến xe Giáp Bát rồi phụ vợ bán ốc, 2008 chuyển quán về đây thì bắt đầu chơi violin tiếp. Lâu lâu vui thì kéo một vài bài, hồi còn trẻ bác thích các nhạc cụ lắm. Biết cả kèn trumpet, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn chơi nhưng không giỏi cho lắm" - ông Sỹ khiêm tốn chia sẻ.

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+

Empty
Empty
Ốc Oanh - nơi mà ẩm thực và âm nhạc giao nhau

Ốc Oanh - nơi mà ẩm thực và âm nhạc giao nhau

Bản hòa âm của ốc và violin

“Chị ăn ở quán chú từ năm 2013 đến bây giờ, ngót nghét cũng được hơn 10 năm rồi. Quán vẫn thế, chú vẫn vậy, vui tính và nhiệt tình như xưa”- chị Ngọc Trang khách đến quán ăn chia sẻ.

Lượn một vòng Instagram hay Facebook, không khó để bắt gặp những đoạn story quay cảnh một ông chú trung niên đang kéo violin giữa khung cảnh dân dã, mộc mạc của một quán ốc. Dưới ánh đèn, những bát ốc nóng hổi nghi ngút khói, tiếng thìa chạm bát vang lên lách cách, xen lẫn âm thanh du dương từ cây đàn violin khiến người xem không khỏi tò mò. Người ta tới quán không chỉ để ăn ốc, mà còn để tận tai nghe thứ “đặc sản tinh thần” độc nhất vô nhị ấy, một điều chẳng nơi nào khác ở Hà Nội có được.

Bài liên quan
Empty
Du dương trong tiếng nhạc của ông Sỹ

Du dương trong tiếng nhạc của ông Sỹ

Cây vilolin và những ký ức đẹp

Cây vilolin và những ký ức đẹp

Gần như suốt hơn ba thập kỷ, thực đơn của quán chẳng mấy thay đổi. Vẫn là ốc quê loại nhỏ, dai và thơm, ốc mít béo tròn, hấp cùng sả, lá chanh, chút ớt cay, rồi trứng cút xào me ngọt ngậy, nem rán giòn rụm, đôi khi có thêm khoai lang chiên ăn kèm. Nước chấm được pha riêng theo công thức cũ, cay đầu lưỡi, mặn ngọt hài hòa, thơm nồng mùi gừng và sả. Giá mỗi bát ốc chỉ từ 25.000 đồng, mức giá không đổi suốt nhiều năm, giữa một Hà Nội đang ngày càng đắt đỏ.

Từ gánh hàng rong đến “sân khấu” ngõ nhỏ: hành trình của ông Sỹ và quán ốc

Khách đến ăn thường không vội. Có người ngồi cả tiếng, vừa ăn vừa chuyện trò, vừa chờ ông Sỹ lấy đàn kéo một bản. Trong cái không gian bé tí ấy, âm nhạc dường như khiến mọi người gần lại. Người xa lạ cười với nhau, rủ nhau chấm ốc, chia nhau trứng cút, chụp cùng một bức ảnh với ông chủ đàn violin.

Khách đến ăn vừa được

Khách đến ăn vừa được "thưởng" nhạc vừa thưởng thức

Empty

Quán ốc Thái Hà chẳng phải nơi ồn ào náo nhiệt. Không có đèn sân khấu, không có những chiến dịch marketing ồn ào, chẳng cần review nổi tiếng. Nhưng chính sự giản dị ấy lại khiến nó trở thành một “điểm chạm” đầy riêng tư và cảm xúc giữa lòng thành phố.

Hà Nội vốn dĩ có rất nhiều điều hay ho để kể. Có những quán cà phê cổ, những quán trà trầm mặc, những con phố nhỏ ẩn mình trong mùa sấu rụng. Nhưng một quán ốc trong ngõ nhỏ, nơi một ông già kéo violin giữa tiếng xì xụp của những bát ốc nóng, nơi người ta ngồi sát nhau không vì chật chội mà vì thân tình.

Đó không còn chỉ là trải nghiệm ẩm thực, mà là một lát cắt của cuộc sống, nơi người ta được sống chậm lại, lắng nghe âm nhạc không lời và cảm nhận lòng tốt của một người bán hàng bình dị. Bởi hơn tất cả, ông Sỹ không chỉ bán ốc, ông trao đi sự tử tế, sự hài hước, sự đam mê giản dị và cái tình của một người Hà Nội cũ.

Empty
Quán ốc nằm trong ngõ nhỏ

Quán ốc nằm trong ngõ nhỏ

Giữa một thành phố đang ngày càng hối hả, nơi quán xá mọc lên rồi biến mất như cơn mưa đầu mùa, quán ốc Thái Hà vẫn lặng lẽ tồn tại như một dấu lặng cần thiết. Không quá nổi bật, không ồn ào, nhưng đủ để ai từng ghé qua đều nhớ mãi. Nhớ hương vị ốc quê, nhớ tiếng đàn violin văng vẳng giữa ngõ, nhớ dáng người đàn ông gầy gò cặm cụi bê bát ốc, rồi bất chợt bật đàn kéo một khúc nhạc dịu dàng.

Bài và ảnh: Hoàng Anh
Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
RELATED ARTICLES