Chúng tôi đến Mường La khi mặt trời đang xuôi dần về bên kia sườn núi. Ban đầu đám bạn nói là chỉ đi mỗi Yên Bái thôi, nhưng từ Hà Nội lên Thành phố Yên Bái, lang thang vào Suối Giàng uống trà Shan tuyết lượm hạt dẻ, sang Văn Chấn tắm khoáng nóng, về Nghĩa Lộ rồi chạy vào thung lũng Tú Lệ, vượt đèo Khau Phạ tính vào La Pán Tẩn (Mù Cang Chải) ngắm mùa vàng. Nhưng đến ngã ba Kim, áng chừng không đủ thời gian, vả lại Biển nói vào chỗ mâm xôi mùa này đông người lắm – cả bọn ai cũng sợ chỗ đông đúc chen chúc nên cơm trưa xong, chúng tôi lại đi, vượt đèo, vòng vèo quanh co Tây Bắc để về Ngọc Chiến (Mường La).
Cứ đi đi rồi sẽ thành cuộc hành trình. Lũ bạn tôi toàn bọn “chơi bời lêu lổng” quen chân nên nhiều kinh nghiệm, cứ dắt tôi đi vậy chứ nói ngay chi tiết hành trình chắc tôi ngần ngại lại chẳng dám đi. Lần đầu tiên chiếc xe hatchback màu trắng gầm thấp trông như cô Công chúa đi đủ 700 km trong 4 ngày. Lần đầu tiên tôi tự lái xe vượt đèo Khau Phạ - một trong tứ đại đỉnh đèo của vùng Tây Bắc hiểm trở. Lần đầu tiên đi từ Hà Nội xuyên Yên Bái đến Sơn La. Lần đầu tiên lang thang lên Nậm Nghiệp – bản làng được mệnh danh cao nhất Việt Nam (khoảng 2.500 m so với mực nước biển). Và lần đầu tiên tôi đến với Vị An… (Vị An là tên gọi của một homestay nằm tại bản Đông Xuông, xã Ngọc Chiến, huyện Mường La, tỉnh Sơn La).
Đã bao ngày kể từ khi rời Ngọc Chiến về Hà Nội mà tôi vẫn nhớ Vị An. Nhớ chiếc bàn gỗ dài như một thân cây xẻ dọc phủ tấm thổ cẩm Tây Bắc, bên cạnh là mô hình song cửa với dòng chữ tinh nghịch của cô chủ homestay: “Quay lại là thấy Tập đoàn NYC” (chắc là “người yêu cũ”). Ngồi trên băng ghế, trước mặt là ly cafe bốc khói nhìn ra đất trời một màu mây khói nổi mênh mang Tây Bắc. Con suối Nậm Chiến mùa mưa ồn ã suốt ngày đêm, nhìn từ trên xuống một màu nước bạc lững lờ, nhưng khi tôi theo Thành và lũ trẻ lội xuống mới thấy sức nước như một cô gái vùng cao khoẻ mạnh, xinh đẹp, căng tràn da thịt ghì xiết ầm ào đầy nội lực.
Nhớ buổi tối đầu tiên, khi còn đang hả hê phấn khích bên mâm cỗ vùng cao ê hề rượu ngon thịt béo, cá tươi thơm nức nở, có cả rau rừng nấu canh và măng nứa luộc làm ai cũng xuýt xoa. Sau quãng đường dài dặc anh em đang ôm vai bá cổ chúc rượu nhau thì bỗng đâu có người đem mấy mảnh gỗ ra đốt trong bếp lửa giữa sân. Giữa tối Tây Bắc mênh mông rì rào tiếng suối lao xao ruộng lúa sương núi la đà, mùi gỗ được đốt lên thơm nức y như mùi gỗ thông quyện nhựa đang kết thành hổ phách bất giác làm tôi thấy như những ngày Giáng sinh châu Âu xa lắc cuồn cuộn ùa về. Tôi đặt chén rượu táo mèo nồng đượm xuống quay qua hỏi ai đốt gỗ gì thơm thế, các bạn bảo đang đốt gỗ Pơ-mu nướng ngô nếp.
Nhớ buổi sáng còn cuộn mình trong chăn, êm ả sau trận rượu ngon đêm qua và những ngày nghỉ dài trước mặt, khẽ giật mình vì tiếng chim hót trên đầu, tiếng gà gáy bên hiên nhà, tiếng lợn kêu ụt ịt phía cuối sân cùng tiếng đàn trâu gõ móng guốc lộc cộc bên kia đường. Được những âm thanh chân chất, trong lành, thanh bình mà đậm mùi yên vui no ấm đó đánh thức dậy, tự hỏi một năm được bắt đầu ngày mới khoan khoái thế này mấy lần.
Nhớ những vạt cỏ xanh đen mùa nước về, bập bềnh bên những vạt ruộng bát ngát đang ngả màu vàng ruộm no ấm. Nhớ những ngọn núi vút cao xanh nhức nhối vẽ lên bầu trời trong veo những nét vẽ hào sảng, dứt khoát như chúng phải là lồng lộng, vút cao, thách thức và ngạo nghễ, không thể nào khác được. Nhớ những con đường nhỏ lép nhép nước sau cơn mưa đêm, hai bên lúa chín rủ chĩu chịt, đẹp mê muội, khi đi xuyên qua đúng là “đi giữa biển vàng”.
Nhớ chiếc cầu treo bắc qua suối mà tôi phải cố công chạy đi tìm trong buổi sáng mù sương lắc rắc mưa để ngồi đứng xoay trái xoay phải vươn vai đá chân hít hà cho thoả cái thanh khiết của buổi ban mai trong vắt.
Cũng chiếc cầu này, khi mới đến Vị An theo lũ trẻ đi tìm chỗ tắm suối, đứng trên cầu nhìn xuống hướng nước xuôi dòng khi chiều đang ngả muộn, vầng mặt trời chín nẫu chan chứa hất ngược nắng lên, cả con suối rực rỡ một màu như vàng lỏng vừa được nung chảy thành dòng dát lên màn nước đang hối hả chảy xuống, những khối đá trong lòng suối làm nước chia ra những dòng nhỏ đan cài, phản chiếu lên một khung cảnh lộng lẫy, đẹp mê muội. Tôi đờ đẫn đứng ngắm rồi quay qua nói với Ngọc: Nếu đứng đây trong đêm trăng Rằm với ánh sáng ma mị mềm mại huyền hoặc, cũng trăng cũng suối cũng cây cỏ lá hoa và những cánh đồng vàng rực bất tận kia, tưởng tượng nó sẽ đẹp đến ngần nào?
Cuộc đời ngắn ngủi, sao chúng ta cứ mải miết cả ngày vào những tấm gương đen nhấp nháy toàn con số, tầm mắt không phóng khỏi những bảng hiệu quảng cáo nhấp nháy vô hồn, mà không lên đường đến với những mênh mông đẹp đẽ chứa chan.