NHỮNG MẢNH GHÉP Ở SẦM NƯA - THƯỢNG LÀO

06/12/2010

Một cuộc gặp gỡ có thể làm thay đổi cuộc đời bạn và khiến bạn rẽ lối sang hướng tốt đẹp và nhiều ý nghĩa hơn. Đó là câu chuyện về cuộc gặp gỡ tình cờ của tôi.

                                               

 

Tôi bắt đầu bước chân vào những chuyến đi bụi sau một chuyến leo Fan đáng nhớ. Gọi là đi bụi, nhưng vẫn chưa lần nào đi xe máy lượn khắp các ngả như cánh “phượt thủ” mà chủ yếu du hý bằng ôtô và máy bay.

 

Một ngày cuối thu, sau khi sắp xếp được công việc và dụ khị xin đi cùng được, tôi tấp tểnh cùng các cao thủ giang hồ chuẩn bị hành trang cho chuyến đi bụi bằng xe máy đầu tiên trong đời. Lộ trình: Hà Nội – Mộc Châu – cửa khẩu Lóng Sập – Viêng Xay - Sầm Nưa, một chuyến đi sang đất nước anh em Lào bằng xe máy. 5 người trong đoàn thì chỉ quen duy nhất bà chị chơi cùng, còn lại đều là những tay đi chơi nổi đình đám mà tôi chưa lấy một lần diện kiến. Đã thế, vì bận công việc, tôi và một xế sẽ chạy trước, còn 3 người còn lại sẽ đến sau, hẹn gặp nhau tại một điểm trên Hòa Bình.

 

Thêm 1 chuyến nữa rời Hà Nội trong đêm lạnh tới tê người. Trăng 17 sáng lạ. Hai kẻ độc hành lao đi trong sương đêm. Chạy tới Hoà Bình theo đúng như hẹn trước, tôi và xế dừng lại ăn tối. Hai bên đường Cao Phong toàn cam là cam. Xế chạy chậm nhìn cam bày trên kệ đầy vẻ lưu luyến rồi chạy tới Mường Khến và nghỉ tại 1 nhà nghỉ nho nhỏ. Gần nửa đêm, xe chị bạn mới tới nơi, lần đầu tiên tôi biết mặt hai xế còn lại và cũng không có nhiều ấn tượng. Anh chàng xế của bà chị thuộc thế hệ 7x còn ngồi lại buôn chuyện một lát mới về phòng đi ngủ.

 

                                      


3 chàng ngự lâm chắc không ngủ được mấy nên tỉnh sớm, 6h đã ghé qua phòng gõ cửa lạch cạch, chờ hai chị em ăn sáng. Giờ tôi mới ngờ ngợ ra danh tính 3 gã đã nghe mang máng tên từ lâu mà chưa biết mặt. Nhanh chóng kết thúc bữa sáng, cả hội lên đường để kịp qua cửa khẩu trước giờ nghỉ trưa.

Trời đất bảnh bao khoác trên mình chiếc áo thu màu nắng tuyệt đẹp. Con đường 6 được giát một lớp sương mỏng manh khoe sắc trong nắng. Những nhành cây, ngọn cỏ bên đường còn nhóng nhánh sương đang khoe sắc dưói ánh nắng rực rỡ. Châu Mộc, mới chỉ có vài cánh đồng cải trắng thấp lè tè, hoa thưa thớt. Những giải mây dã quỳ cũng chưa thấy đong đưa trong gió và vườn hồng lúc lỉu quả đang nấp đâu đó sau những lùm cây xanh. Nhưng hoa đào và hoa mận đã điểm tô trong một vài khu vườn. Lòng tôi reo vui vì cảm giác được thiên nhiên mát lạnh ùa tới, bảo sao mà cánh du lịch bụi lại thích phi xe máy chạy đến vùng đất này đến thế.

Cửa khẩu Lóng Sập là đây. Chúng tôi vào tận nơi, lôi đống hộ chiếu ra đàng hoàng, hùng dũng vác con xe chạy vào tận cổng hải quan. 5 chiếc hộ chiếu được bày trên mặt quầy. 5 nụ cười toe chờ đợi được làm giấy xuất cảnh. Hồi hộp! Thiên hạ đã có nhiều người muốn chạy Lào bằng xe máy, nhưng chưa có ai đi qua để cho chút kinh nghiệm làm thủ tục. Rồi mọi chuyện cũng êm xuôi, 3 chiếc xe phóng qua cửa khẩu, tiến về phía của khẩu Pa Háng của Lào. 5 chiếc hộ chiếu lại đặt trên bàn cửa khẩu Lào. Căn phòng nhỏ không đủ chỗ ngồi, chỉ có một xế vào đại diện. Trời đã đứng nắng, tôi và bà chị cùng đoàn ngồi đung đưa chân bên ngoài cửa trên bậc hành lang, to nhỏ tán phét những câu chuyện không đầu không cuối. Trong khi hai xế còn lại hỏi han về đường sá và các thủ tục cần thiết để được đưa xe qua cửa khẩu.

 

Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+
Trang thông tin du lịch và phong cách sống Travellive+

                                       

20km là quãng đường mà chúng tôi phải vượt qua để đến được với sông Nậm Na...dòng sông chia cắt đôi bờ này phải qua phà mới có đưòng đi đến Sầm Nưa. Những chiếc xe hối hả lên đường và chỉ mong nhanh nhanh đến được với điểm đầu tiên vì chúng tôi đều đã đói ngấu. Bữa sáng đã tiêu tan từ lâu rồi và con đường trước mặt chẳng dễ dàng chút nào. Chiếc đò đơn giản được lắp ghép thừ hai chiếc thuyền rẽ sóng cập bờ. Mỗi chiếc xe muốn qua, phải trả tiền người là 10k và mỗi xe 30k.  Đò sang sông, vắt ngang mình qua Nậm Na. Bản Sop Bao là đây, vậy là được ăn, được uống, được nghỉ ngơi rồi!

 
Mùa khô, mảnh đất Lào ít mưa , lúa đang vào mùa thu hoạch. Những thửa ruộng bậc thang thấp tè bám tới chân núi mà không leo lên nữa, lúa đã chín vàng khô trên đồng. Thi thoảng mới gặp được cảnh người ta gặt lúa. Lúa đã quá nắng hạt xẹp, khô đi và đang ngả dần sang màu xám. Xe chạy qua đồng, xuyên qua các bản cứ mỗi bản là có 1 cái biển tên bản bằng tiếng Lào và tiếng Anh.

 

Tới con suối vắt ngang qua đường cả hội dừng lại nghỉ xả hơi. Vui nhất là cảnh bà chị và xế đi cùng co chân lao xe qua rồi lao lại vài vòng qua dòng suối nhỏ. Hai người nhí nhảnh quá khiến gã xế già đi một mình cũng đú theo. Xế già thuộc 7X đời chót như hai người kia, nhưng cả ba trông thật trẻ trung. Chả bù cho hai kẻ già đời, đăm chiêu 8X đời đầu đang đứng xem và cười hết cỡ là tôi đây. Cuối đoạn đường xóc bắt gặp 1 cái thác, nó hơi thấp nhưng là duy nhất và đẹp nhất cái chốn heo hút này. Thác nước như lời chào thân ái của mảnh đất Lào cho 5 kẻ lãng du sau hơn 75km đường gian nan, chuẩn bị bước chân vào con đường nhựa nuột nà. Đúng là trời thương! Loanh quanh ở nhà có bao giờ chú ý tới cái cột km đâu, tự dưng đi bên này thấy nó thân thương , giá trị đến thế.

Viengxay, chiều hoàng hôn.

 

                                      

Những ánh nắng cuối ngày hắt tia sáng cuối cùng cho buổi chiều man mác. Mảnh đất nằm giữa những ngọn núi đá vôi không cao lắm này luôn trong một không gian se se lạnh và tràn đầy sương khói. Ngay cả khi mặt trời chói lọi phía trên cao tỏa ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp thung lũng và những cánh đồng thì những màn sương mờ ảo lãng đãng cũng không tan hết, chỉ tản mình núp sau những khe, những hang động nằm rải rác khắp nơi.

Vieng Xay chỉ cách Sầm Nưa, mảnh đất cùng một thời gian chịu nhiều gian khó trong chiến tranh gần 30km. Sau những chặng đường bụi bặm, người ta bất ngờ đi giữa những đám mây hoa dã quỳ nở rực rỡ suốt dọc con đường. Chợ Viêng Xay đã đóng của im ỉm, những mái gianh đã thấy khói lam chiều. Những ánh đèn pha quét ánh sáng soi đường khi chúng tôi rời Viengxay. Hoa vẫn dập dờn sau mỗi khúc quanh và Sầm Nưa đón chúng tôi bằng một cổng chào hoa lau trắng tuyệt đẹp.

 

Một ngày kết thúc với nhiều điều thú vị lần đầu được trải nghiệm. Chúng tôi thuê nghỉ trong một nhà khách xinh xắn với giá cả phải chăng. Dạo một vòng quanh thị trấn nhỏ về đêm, cả hội ăn bữa tối ngon miệng với xôi, đồ nướng và cùng tham dự một đám cưới của người Lào. Tôi ngồi chung với mấy anh chị người Lào thân thiện trong khi 4 người còn lại đã cùng vào nhảy điệu Lamvong. Anh chàng xế và bà chị đi cùng vui vẻ tập theo điệu nhảy, trông họ thật thoải mái. Đúng là những người đi nhiều, hòa nhập nhanh, thích ứng nhanh và làm quen thật nhanh. Nhìn anh chàng múa trông thật buồn cười, gương mặt sáng bừng lên trong ánh sáng nhập nhoạng của ngọn đèn, tự dưng thấy đáng yêu, ngồ ngộ. Một ngày kết thúc với sự hả hê, vui vẻ. Có tiếng gõ cửa phòng hai chị em nơi tầng dưới, tay xế của bà chị mò xuống ngủ chung phòng vì phòng trên nằm 3 nam hơi chật. Trong khi với những người đi nhiều chuyến hành trình cùng nhau, chuyện chia sẻ trong mọi hoàn cảnh không còn lạ, đó là sự tin tưởng của những người bạn đường cùng một đam mê xê dịch. Tôi chẳng biết làm thế nào vì chưa bao giờ đi xa lại ngủ chung phòng với người lạ, nhất là lại với con trai. Đành cun cút đắp chăn, quay mặt sang bên. Lòng nhủ thầm :”Chết cha rồi, làm sao đây, làm sao đây!”… Tay xế già chui tọt vào góc trong cùng, quay mặt vào tường, ngủ khò Giấc ngủ cũng đến với tôi lúc nào không hay.

 

                      

 

Ngày thứ 2 của cuộc hành trình, chúng tôi chọn đường về cửa khẩu Na Mèo – Thanh Hóa để trở về Việt Nam. Đường về đã được trải nhựa đẹp đẽ, hai bên vàng rực những vạt hoa dã quỳ. Lũ chúng tôi nhảy xuống xe, chụp ảnh. Trong lúc lố nhố chụp chụp, cười cười, một bàn tay đặt nhẹ lên vai, kéo tôi vào chụp ảnh chung với với mọi người. Tôi quay lại, đó là anh, anh chàng xế của bà chị đi cùng, đang nở nụ cười rạng rỡ với tôi. Một cảm giác ấm áp kì lạ về một người bạn đường mới quen nhưng đáng tin cậy. Một anh chàng đi nhiều, biết nhiều, luôn chăm lo bao quát cho mọi người trong chuyến đi và có cách nhìn cuộc sống khá giống tôi.

 

Sau chuyến đi 1 tháng, tôi chính thức nhận lời yêu và một đám cưới đã diễn ra trong niềm vui chia sẻ của nhiều bạn bè trong giới đi “bụi”, những người bạn của chồng tôi và của tôi. Sau chuyến đi ấy, chúng tôi thực hiện nhiều chuyến đi khác có nhau, nhưng những kỉ niệm của ngày đầu mới quen không bao giờ phai nhạt trong những câu chuyện mà hai đứa vẫn nói với nhau. Mường Khến, điểm gặp đầu tiên của chúng tôi cũng là tên gọi hàng ngày tôi gọi cho con trai tôi, bé Khến, cậu bé sẽ ra đời vào tháng 11 này, sau 2 năm ngày đầu bố mẹ bé gặp nhau.

 

Những chuyến đi tới những miền đất xa xôi tôi vẫn ấp ủ trong lòng, nhưng giờ đây, tất cả đều dừng lại, để dành cho cậu con trai sắp chào đời. Thi thoảng chồng tôi lại xin phép vợ khăn gói quả mướp, lên đường đến một nơi nào đó cho đỡ cuồng chân cùng chúng bạn. Thi thoảng lại thấy ảnh hí hoáy ghi lại những miền đất muốn đến vào cuốn sổ tay.

 

“Chuyến phượt quan trọng nhất của anh lúc này là từ nhà đến bệnh viện” - anh vẫn cười bảo thế. Nhưng tôi hiểu trong tim anh, dòng máu xê dịch vẫn cuộn chảy không ngừng và cả tôi cũng thế. Một vài năm nữa, khi con trai cứng cáp, tôi và chồng tôi sẽ lại xách xe đi trên những con đường và kẹp giữa là cậu bé Khến. Một vài năm nữa, tôi sẽ dắt con đến với Mường Khến để kể lại câu chuyện tình yêu tình cờ này, tình yêu đến từ những con đường.

 

Một ngày nào đó….

Bài và ảnh: Lam Linh – Echkom

RELATED ARTICLES