Giấc mơ sáu năm trong căn nhà cấp 4
Con đường Trần Bình Trọng, phường Bình Lợi Trung (trước đây là quận Bình Thạnh) ở Sài Gòn vốn đã quen với tiếng xe nườm nượp mỗi chiều. Vậy mà từ đầu tháng 4/2025, người ta bắt đầu nhìn thấy một ngôi nhà cấp 4 sáng đèn từ 5h30 đến 9h30 mỗi tối, không phải bằng những biển hiệu led lấp lánh, mà bằng ánh vàng ấm áp hắt qua khung cửa kính. Đó là 1998 Bistro - quán ăn Âu giản dị do ba chàng trai sinh năm 1998 ở Khánh Hòa cùng nhau dựng nên.
Cả Phi, Tú và Khải ban ngày đều đi làm giờ hành chính, tối đến lại tụ tập cùng nhau tại quán để tự sửa sang, dọn dẹp lại quán, từ sơn tường, lát gạch, vá nền… Chỉ hơn 20 ngày, từ khi chốt mặt bằng đến lúc mở cửa, quán được hình thành không phải từ ê-kíp chuyên nghiệp, mà từ chính sức của ba người trẻ.


Phi - chàng trai làm IT trở thành người phụ trách hình ảnh và mạng xã hội, dù thật ra chẳng có chiến dịch quảng cáo nào được triển khai. Tú và Khải - hai bếp chính, ít khi xuất hiện trước mắt khách, chỉ miệt mài phía sau căn bếp nhỏ. Họ khác nhau về tính cách, về nghề nghiệp nhưng điểm giao của họ tại Sài Gòn là đây, 1998 Bistro - một chiếc quán bán đồ Âu giản dị nằm bên một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn.
(Từ trái qua phải) Phi, Tú và Khải - 3 chàng trai trẻ từ Khánh Hoà đến Sài Gòn lập nghiệp
Không ánh đèn pha lê hào nhoáng, bảng biển đèn led nhấp nháy, những ly vang đỏ hay những đĩa thức ăn sáng bóng từ hợp kim… Tất cả những gì 1998 Bistro có chỉ là những bức tường trắng, vài kệ gỗ mộc, tám chín bộ bàn ghế thấp, những bộ chén bát gốm Lái Thiêu, căn bếp nhỏ và những khung cửa kính đón nắng chiều tà. Nhưng chính sự giản dị của căn nhà cấp 4 ấy lại trở nên khác biệt trên con phố đầy nhà cao tầng, như thể thời gian đã bỏ qua nơi này mà mải chảy trôi theo dòng người trên con đường trước cửa quán.
Không gian quán nhỏ, đơn giản nhưng ấm cúng với nột thất tre, gỗ và đèn vàng phủ lên tường trắng
Ít người ngờ rằng phía sau vài chiếc bàn gỗ giản dị ấy là câu chuyện của những người trẻ và giấc mơ tạo nên dấu ấn của riêng mình đã ấp ủ nhiều năm.
Ẩm thực Âu theo cách tối giản
Xuất phát từ đầu bếp ở Khánh Hoà, Tú vào Sài Gòn lập nghiệp và ấp ủ dự định mở một chiếc quán nhỏ, mang ẩm thực phương Tây với mức giá dễ tiếp cận đến với mọi người. Sau nhiều năm làm nghề và trải nghiệm những mô hình bếp khác nhau, Tú nhận ra ẩm thực Âu ở Sài Gòn thường nằm ở phân khúc trung và cao cấp.“Em muốn giới thiệu những món Âu theo cách gần gũi hơn, dễ tiếp cận hơn”, Tú nói.
Là đầu bếp, Tú ưu tiên những hương vị nguyên bản, mang đến cảm nhận chính xác nhất về món ăn. “Ẩm thực càng tối giản, vị chua, cay, mặn, ngọt càng rõ ràng càng dễ chạm đến cảm giác thật của vị giác”, Tú chia sẻ.


Vì vậy, menu của 1998 Bistro mang tính điều chỉnh, tiết chế nhưng không mất đi sự hiện đại cần có của đồ Âu. Thực đơn còn có tomyum - món Thái được Tú biến tấu theo hướng thanh hơn. Không dùng nước cốt dừa để tạo độ béo, tomyum tại đây có vị thanh, cay rõ rệt nhưng nhẹ nhàng, phù hợp với nhiều độ tuổi. Một vài món mang cảm hứng Tây Bắc cũng được thêm vào như điểm nhấn, khiến 1998 Bistro không đi theo lối mòn của một quán Âu thuần tuý mà trở thành không gian giao thoa của nhiều hương vị.
Dù nguyên liệu chủ yếu là hàng nhập khẩu như cá hồi tươi, thịt bò Úc, các loại gia vị đặc trưng nhưng giá món ăn vẫn được giữ dưới 100.000 đồng. Điều này khiến nhóm của Tú, Phi và Khải gặp nhiều khó khăn trong việc vận hành. Nhưng họ chấp nhận đối mặt với bài toán nan giải này và tìm ra đáp án bằng cách giảm bớt lợi nhuận để “nuôi” quán và xây dựng thương hiệu một cách chậm rãi, hướng đến mục tiêu xa hơn.
Vừa làm vừa thích nghi với môi trường và thị hiếu của người dân khu vực này, dần dà, sau hai tháng hoạt động, lượng khách ổn định dần. Quán bắt đầu thay đổi những chi tiết nhỏ như thiết kế lại menu, chuyển từ chén, bát gốm Lái Thiêu sang bộ sứ trắng theo phong cách Âu nhưng giữ nguyên bàn ghế gỗ và những chiếc đèn tre đan trên trần. Không gian vì vậy có sự pha trộn giữa Á và Âu, giữa hiện đại và xưa cũ, giống như một ngôi nhà ở quê đặt giữa lòng đô thị.
Hương vị của cảm xúc trên bàn gỗ
Bước vào quán, tôi có cảm giác như bước vào một căn nhà miền biển, nơi gió mặn thổi qua khung cửa và ánh đèn vàng ngả vào tường tạo thành lớp ánh sáng mềm. Giữa không gian ấy, những đĩa pasta, salad, steak xuất hiện trên bàn gỗ, vừa lạ vừa thân thuộc như thể đồ Âu đang mang hơi thở Việt.
Những món đồ Âu đặt trên bàn gỗ mộc mạc mang đến cảm giác gần gũi hơn là sang trọng, cao cấp
Chiếc tortilla được “lai” theo nhiều tầng cảm hứng. Dùng đế bánh tortilla nhưng không cuộn mà chia thành từng phần giống pizza, món ăn kết hợp cá hồi muối kiểu Nhật với sốt mayonnaise tự làm và tỏi confit được nấu chậm theo kỹ thuật Âu. Những hạt mè đen rắc lên trên làm người ta nghĩ đến bánh đa hơn là món Mexico hay Ý.
Tortilla - món ăn hội tụ hương vị của nhiều nền ẩm thực Á - Âu
Cách ăn giống pizza trong khi vẻ bên ngoài giống bánh đa Việt
Đĩa salad cá hồi thì thanh, mát, với từng miếng cá áp chảo mềm thấm vị sốt chanh dây. Tomyum mang màu cam đặc trưng, cay rõ nhưng không gắt, mùi thơm của vẹm và nghêu hòa vào nhau thành thứ nước dùng uống đến cuối vẫn thấy nhẹ.
Salad cá hồi
Tomyum của Thái
Mì Ý sốt kem có độ béo vừa, sợi mì mềm nhưng không nhũn. Mì Ý tôm cay lại có một vị cay khá thú vị: vị cay không xuất hiện ngay khi nhai mà bất ngờ dậy lên ở hậu vị, rồi tan nhanh khiến người ăn muốn tiếp tục mà không sợ quá nồng. Món kết thúc là steak với thịt bò Úc mềm, mọng nước và sốt nấm thơm. Vị ngọt của thịt lan tỏa trong khoang miệng xuống cuống họng như một dấu chấm tròn vẹn cho bữa tối.
Mì ý bò sốt kem
Mỳ ý tôm cay
Steak
Thịt bò Úc nhập khẩu
Góc nhỏ ấm áp mùa Giáng sinh
Những ngày cuối năm, Sài Gòn ngập trong không khí Giáng sinh. Từ trung tâm thương mại đến nhà thờ, khách sạn đều rực rỡ sắc màu. 1998 Bistro cũng không ngoại lệ. Ba chàng trai vốn chẳng có mấy hoa tay vẫn tỉ mỉ tự tay trang trí quán bằng khăn trải bàn, cây thông nhỏ, gắn những món đồ nhỏ xinh lên tường. Chiếc quán trở nên ấm cúng lạ lùng trong mùa Giáng sinh như một căn nhà nhỏ mà người ta có thể trú lại giữa thành phố phồn hoa.


Khách của quán ban đầu chủ yếu là các bạn trẻ. Dần dần, 1998 Bistro trở thành điểm hẹn của gia đình, nhóm bạn, cặp đôi. Có bàn ngồi xem phim, có bàn trò chuyện nhỏ nhẹ, có bàn chỉ lặng lẽ thưởng thức món ăn. Một không gian chung nhưng cảm giác rất riêng tư.
Và khi tôi ngồi xuống một góc bàn gần cửa, nhìn nắng chiều chạm nhẹ lên bức tường trắng, cảm giác như đứng trước một lát cắt yên bình hiếm hoi của Sài Gòn. Những món ăn không quá phức tạp, không cầu kỳ, nhưng lại đánh thức ký ức vị giác bằng sự rõ ràng và nguyên bản. Tôi cảm nhận được sự chân thành của những người làm bếp, của những đêm thức khuya lát gạch, sửa tường, và của giấc mơ sáu năm cuối cùng cũng thành hình.

Một góc quán riêng tư và hoài niệm cho những thực khách ghé đến
Có lẽ vì thế, món ăn ở đây không chỉ ngon mà còn mang cảm giác thân thuộc. Như thể mỗi món kể một câu chuyện: câu chuyện của những người trẻ đặt cả tuổi 27 của mình vào một căn nhà cấp 4 nhỏ bé, giữa thành phố rộng lớn này.

VI
EN































